nguồn : http://vi.wikipedia.org
Lâm Thị Mỹ Dạ (sinh ngày 18 tháng 9 năm 1949), là một nhà thơ nữ Việt nam, Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2007.
Lâm Thị Mỹ Dạ sinh tại quê: huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình. Bà làm việc tại Ty văn hóa Quảng Bình, năm 1978 đến 1983 học Trường viết văn Nguyễn Du. Sau đó bà làm phóng viên, biên tập viên tạp chí Sông Hương (của Hội liên hiệp Văn học nghệ thuật Thừa Thiên - Huế). Lâm Thị Mỹ Dạ là ủy viên Ban chấp hành Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên - Huế, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa III, ủy viên Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam khóa V. Hiện bà đang sống tại thành phố Huế, tỉnh Thừa Thiên - Huế. Chồng bà, Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng là một nhà văn, nhà thơ có tiếng ở Việt nam.
Một tập thơ gồm 56 bài do bà tự tuyển chọn trong những tập thơ đã xuất bản của mình được Nhà xuất bản Curbstone[1] dịch sang tiếng Anh và phát hành năm 2005.
Nhà thơ, nhà nghiên cứu văn học Hồ Thế Hà đã viết: "Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ giàu ý tứ. Tứ thơ bao giờ cũng là bất ngờ. Hình như không tạo được tứ lạ thì bài thơ vẫn còn trong dự tưởng.". Nhà thơ Ngô Văn Phú cũng nhận định: "Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ hay ở những chỗ bất thần, ngơ ngác và những rung cảm đầy nữ tính." [2]. Những bài thơ Truyện cổ nước mình, Khoảng trời - hố bom của bà được giảng dạy trong chương trình tiếng Việt, văn học phổ thông của Việt nam.
Cha Lâm Thị Mỹ Dạ, ông Lâm Thanh đã từng tham gia Việt Minh và đến năm 1949 vào Sài Gòn sinh sống, năm 1954, ông định đưa cả gia đình vào đây nhưng vợ ông, bà Lý Thị Đấu không thể mang Lâm Thị Mỹ Dạ đi theo được vì phải chăm sóc mẹ già và em gái. Mặc dù sau khi đất nước thống nhất ông đã được nhận bằng khen của Thủ tướng chính phủ vì đã có công với cách mạng trong thời gian sinh sống ở Sài gòn nhưng trong suốt thời gian trước đó, ở quê ông bị cho là "theo địch vào Nam". Mẹ Lâm Thị Mỹ Dạ đã từng học tiểu học bằng tiếng Pháp, thời còn trẻ đã từng bán hàng cho các đồn lính Pháp nên khi cải cách ruộng đất bà bị quy là do "địch cài lại" và bị đấu tố. Cộng thêm với việc ông nội là đại địa chủ nên trong những năm tuổi thơ, Lâm Thị Mỹ Dạ sống trong nghi kỵ, xa lánh của bạn bè, người quen. Mặc dù đã học xong cấp III nhưng bà không được học tiếp bậc cao hơn do vấn đề lý lịch [3]
Tự ngẫm
Lượt xem: 31346
20/12/2014 19:11
Nhiều lúc anh nóng nảy cùng em
Đã trách mắng giận hờn vô lý
Khi ấy, anh không hiểu làm sao nữa
Đến lúc bình tâm anh cảm thấy buồn
Tự ngẫm (Ii)
Lượt xem: 19553
20/12/2014 19:11
Sau bao năm lấy chồng.
Cặp vú tròn căng của em giờ nhão xuống.
Dành cho chồng niềm vui,
dành cho con sự sống,
em nhận hết về mình dáng nét tàn phai.
Tuổi thơ
Lượt xem: 16832
20/12/2014 19:08
Có khi nào về lại với tuổi thơ
Cùng bạn bè ngâm mình trong nước biển?
Có những phút giây lòng xao xuyến
Nhớ về năm tháng đã đi qua
Tưởng tượng
Lượt xem: 26673
20/12/2014 19:07
Chỉ một bước thôi
Có thể là vực thẳm
Nhưng biết đâu, ánh sáng chói lòa?
Tôi cứ bước tới em (kỳ lạ)
Về một dòng sông
Lượt xem: 21592
20/12/2014 19:06
Nhớ bao năm nên gặp lại Thu Bồn
Tôi đứng lặng nhìn dòng nước chảy
Câu hát ấy và người con gái ấy
Điệp khúc lạ kỳ thường trực trong tôi
Về những con ốc biển
Lượt xem: 23730
20/12/2014 19:06
Những ngày thơ cùng với bạn bè
Trên bãi biển nhặt vỏ sò vỏ ốc
Những con vật tự bao giờ đã chết
Để lại khối xương trang sức cho đời
Về với Tây Sơn
Lượt xem: 17729
20/12/2014 19:05
Anh Về Tây Sơn buổi trưa
Chợ Phú Phong vắng người
Mấy túp lều ngái ngủ
Anh đứng bần thần góc phố chợ
Vì sao
Lượt xem: 25270
20/12/2014 19:04
Có bao người con gái
Chờ đợi tình yêu tôi
Các cô đều rất đẹp
Còn tôi bình thường thôi!
Yêu biển
Lượt xem: 24564
20/12/2014 19:04
Đứng trước dòng sông
Cứ ngỡ mình là thủy thủ
Dù lâu lắm rồi ta không còn cái quyền ấy nữa
Nghe tiếng còi tàu lòng cứ nôn nao
Bố hạ
Lượt xem: 35753
20/12/2014 18:58
Cuối năm trên đường đi Bố Hạ
Tháng chạp mùa cam lửa đốm vườn
Bãi sỏi quanh co dòng nước chậm
Cheo leo cầu tạm vắt sông Thương
Hiển thị 311 - 320 tin trong 2178 kết quả