Rau đắng

16/12/2014 21:13
Lượt xem 5818

Cứ bước vào ngân hàng là tôi bị khớp. Các nhân viên nhìn tôi dọa dẫm, quầy giao dịch thì lạnh lùng, ánh tiền khiến tôi toát mồ hôi hột. Tóm lại, mọi thứ trong ngân hàng đều như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Vì vậy, mỗi lần có việc gì dính dáng đến ngân hàng là tôi lại trở nên ngốc nghếch thậm tệ.

Khi lương tôi được tăng lên đến con số 50 đôla thì tôi quyết định ngân hàng là nơi duy nhất tôi có thể yên tâm gởi gắm tài sản của mình. Tôi rụt rè bước vào ngân hàng, len lén nhìn mấy cô nhân viên. Có lẽ mở một tài khoản phải cần đến sự tư vấn của ngài giám đốc. Nghĩ thế nên tôi bước đến quầy có ghi chữ "Thu ngân". Ngồi sau quầy là một cô nhân viên với ánh mắt vô cùng ấn tượng.

- Làm ơn cho tôi gặp ngài giám đốc - rồi tôi vội thêm - gặp riêng (tôi thật sự không hiểu vì sao mình lại nói thế).

- Tất nhiên - nói rồi cô nhân viên thu ngân đi kiếm ngài giám đốc.

Giám đốc là một người trầm tính và nghiêm khắc. Tôi ôm khư khư 56 đôla của tôi trước ngực.

- Ông cần gì ạ?

- Tôi có thể nói chuyện riêng với ông? (lần này cũng vậy, tôi đâu có định nói "riêng", nhưng nó lại tự nhảy ra khỏi miệng tôi).

Ngài giám đốc nhìn tôi nghi ngại. Có lẽ ông ta nghĩ rằng tôi chuẩn bị tiết lộ một bí mật vô cùng khủng khiếp.

- Đi theo tôi. - Rồi ông ta dắt tôi đến một văn phòng có cửa khóa - Ở đây chúng ta sẽ không bị quấy rầy. Mời ông ngồi.

Chúng tôi ngồi xuống và nhìn nhau một lúc lâu bởi vì tôi không thể thốt ra lời nào.

- Có lẽ ông từ Pinkerton đến?- Ông ta thì thầm.

Chắc dáng điệu khả nghi của tôi làm ông ta tưởng tôi là người của đối thủ cạnh tranh.

- Không, không, tôi không phải người của Pinkerton. Thật ra, tôi đến đây để mở một tài khoản. Tôi có ý định gửi toàn bộ tiền mà tôi có vào ngân hàng của ngài.

- Bao nhiêu ạ?

- Cũng khá lớn đấy. Tôi định gửi ngay bây giờ 56 đôla và cứ hằng tháng lại gửi thêm 50 đôla.

Ngài giám đốc đứng phắt dậy, gọi nhân viên với giọng khó chịu thấy rõ:
- Ông Montgomery, quý ông đây muốn mở một tài khoản 56 đôla. Tạm biệt ông.

Tôi đứng dậy. Một cái cửa sắt khổng lồ mở ra từ một vách tường và tôi bước vào một căn phòng toàn két sắt. Giọng giám đốc lạnh ngắt: "Mời ông ra ngay" rồi chỉ cho tôi đường đi đúng.

Tôi đi một mạch đến quầy thu ngân, đẩy nhanh 56 đôla về phía người nhân viên. Sau khi tôi ghi số tiền gửi tiết kiệm vào một tờ giấy, anh ta yêu cầu tôi ký tên mẫu để lưu trữ. Lúc đó, tôi hoàn toàn không ý thức được là mình đang làm gì nữa. Ngân hàng chao đảo trước mắt tôi.

- Thế là xong rồi đấy à? - Giọng tôi trống rỗng vô hồn.

- Vâng, thưa ông.

- Thế thì tôi muốn phát hành một tờ séc.

Tôi định rút ra 6 đôla tiêu vặt. Một người chuyển cho tôi tập chi phiếu, và hướng dẫn tôi cách viết séc. Có lẽ, mọi người trong ngân hàng cho rằng tôi là một triệu phú lẩm cẩm. Tôi ghi gì đó lên tờ séc rồi đẩy về phía người nhân viên. Anh ta đọc nó một lúc rồi la lên kinh ngạc:
- Cái gì? Ông rút ra hết ngay bây giờ?

Thì ra tôi đã ghi 56 đô la thay vì 6 đô la. Nhưng sự đã rồi và tất cả nhân viên ngân hàng đều đã dừng công việc để quan sát tôi. Sự lo lắng khiến tôi đâm liều lĩnh. Thôi, đã lỡ phóng lao thì phải theo lao vậy.

- Vâng, tất cả!

- Ông rút hết tiền ra?

- Cho đến đồng xu cuối cùng.

- Ông không gửi tiền ở đây nữa à? - Người nhân viên chưa hết kinh ngạc.

Gom chút can đảm còn sót lại, tôi làm ra vẻ cứng nhắc trước quyết định của mình. Người nhân viên miễn cưỡng làm các thủ tục trả lại tiền cho tôi.

- Ông muốn thế nào?- Anh ta hỏi.

- Sao cơ?

- Ông muốn như thế nào?

- À,... giấy bạc 50 - tôi hiểu ra và cố gắng trả lời ngay không suy nghĩ.

- Thế còn 6 đô la? - Anh ta lạnh lùng.

- Giấy bạc 1 đô la.

Tôi cầm lấy tiền và lao ra khỏi ngân hàng. Kể từ đó, tôi không bao giờ giao dịch với ngân hàng nữa. Tôi cất tiền mặt trong túi quần và nhét tiền tiết kiệm dưới vớ.

Các tác phẩm khác

Câu chuyện không có muối Lượt xem: 4179
16/12/2014 18:59
Một lần tôi vào cửa hàng thực phẩm, thấy bán bia Pinđen. Đây là loại bia ngon nhất ở Tiệp Khắc mà tại Bra-ti-xla-va không mấy khi có bán. Tất nhiên tôi phải tận dụng dịp may hiếm có này mà mua nhét đầy cặp da.

Các chuyên gia Lượt xem: 3805
16/12/2014 18:57
Chẳng còn cách nào khác, đành phải gọi thợ khác đến. Anh chàng đã đến. Ngắm nghía, xem xét, bò dưới bồn... Ađam và Ana luôn cảnh giác. Họ kể với "chuyên gia" điều gì đã xảy ra và không cho anh ra khỏi nơi này nếu như không xem lại toàn bộ nhà tắm...

Cuộc đời buồn tẻ quá Lượt xem: 3230
16/12/2014 18:56
Thời gian gần đây chị rất mê các phim săn bắt cướp. Anh đưa chị đi xem phim mỗi tuần ba lần, vào buổi tối, ở rạp gần nhà. Xem xong phim nào, chị cũng bị giật mình trong giấc ngủ, hay thức giấc vào lúc giữa đêm và hét toáng lên làm anh cũng bật dậy theo luôn...

Con mèo Tobermory Lượt xem: 3581
16/12/2014 18:53
Thỉnh thoảng chúng ta thấy một con mèo tinh khôn tuyệt vời, vượt xa đồng loại, cũng y như trường hợp loài người vậy. Khi tôi làm quen với Tobermory cách đây độ một tuần, tôi biết ngay mình đã gặp một con mèo thông minh xuất chúng. Tôi đã tiến xa trên con đường thí nghiệm, với Tobermory gần đây tôi đã đạt mục đích.

Chuyện nhỏ Lượt xem: 2928
16/12/2014 18:51
Hiện giờ sức khoẻ của con khá tốt. Trong tháng đầu tiên, con bị một chấn thương ở đầu sau khi nhảy qua cửa sổ để thoát thân vì phòng trọ của con bốc cháy. Phải nằm viện hai tuần, nhưng nay thì con không còn thấy đau đớn gì nữa. Mỗi tuần con chỉ bị nhức đầu tối đa một lần thôi.

Đời tỷ phú Lượt xem: 2458
16/12/2014 17:14
Cảm giác sẽ được trọ trong nhà của một tỷ phú làm tôi cứ bồn chồn, đến thành phố là tôi gọi xe ôm thẳng tới cái địa chỉ mà bố đã ghi cẩn thận trong giấy. Bố tôi nói quá đúng, chú Ba đúng là một tỷ phú bình dân...

Nghệ thuật bậc thầy Lượt xem: 2859
16/12/2014 17:13
Hóa ra bạn tôi không chỉ là triết gia mà còn là một nhà tâm lý sâu sắc. Hắn mô tả tình trạng thảm hại của tôi chính xác đến từng ly, cứ như thể lúc đó hắn đang rình ngoài hè và thô lố mắt nhòm qua khe cửa...

Bữa ăn trưa Lượt xem: 2828
16/12/2014 17:09
Lúc hóa đơn đưa ra, tôi trả tiền xong, chỉ còn có ba francs, không đủ để thưởng cho người hầu bàn, nên để nguyên ba francs trên khay, không nói gì. Bà ta nhìn số tiền thưởng ít ỏi đó một lát. Tôi biết chắc là bà ta nghĩ rằng tôi hà tiện, bủn xỉn. Nhưng đâu biết cả

Chuyện rắn Lượt xem: 2517
16/12/2014 17:07
Có một bài học rút ra từ chuyện chẳng đâu vào đâu này - tôi dạy thằng con - là một người mạnh mẽ, cứng rắn cần phải đứng lên để tranh luận chống lại những thông tin lệch lạc của những kẻ bảo thủ và chưa được giáo dục đầy đủ.

Những điều trớ trêu của kỹ thuật Lượt xem: 2373
16/12/2014 17:05
Họ ngấm ngầm chế tạo tại các xưởng máy của họ những chiếc ô tô, máy thu thanh, máy kéo và xe vận tải theo các sơ đồ và bản vẽ bí mật. Họ che dấu toàn thế giới việc sản xuất của họ. Người Thổ, những kẻ có sức mạnh xưa nay ai cũng biết, đã dùng quả búa nện để trị máy kéo, dùng nước tiểu đối với ô tô buýt...

Hiển thị 61 - 70 tin trong 81 kết quả