Cứ bước vào ngân hàng là tôi bị khớp. Các nhân viên nhìn tôi dọa dẫm, quầy giao dịch thì lạnh lùng, ánh tiền khiến tôi toát mồ hôi hột. Tóm lại, mọi thứ trong ngân hàng đều như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Vì vậy, mỗi lần có việc gì dính dáng đến ngân hàng là tôi lại trở nên ngốc nghếch thậm tệ.
Khi lương tôi được tăng lên đến con số 50 đôla thì tôi quyết định ngân hàng là nơi duy nhất tôi có thể yên tâm gởi gắm tài sản của mình. Tôi rụt rè bước vào ngân hàng, len lén nhìn mấy cô nhân viên. Có lẽ mở một tài khoản phải cần đến sự tư vấn của ngài giám đốc. Nghĩ thế nên tôi bước đến quầy có ghi chữ "Thu ngân". Ngồi sau quầy là một cô nhân viên với ánh mắt vô cùng ấn tượng.
- Làm ơn cho tôi gặp ngài giám đốc - rồi tôi vội thêm - gặp riêng (tôi thật sự không hiểu vì sao mình lại nói thế).
- Tất nhiên - nói rồi cô nhân viên thu ngân đi kiếm ngài giám đốc.
Giám đốc là một người trầm tính và nghiêm khắc. Tôi ôm khư khư 56 đôla của tôi trước ngực.
- Ông cần gì ạ?
- Tôi có thể nói chuyện riêng với ông? (lần này cũng vậy, tôi đâu có định nói "riêng", nhưng nó lại tự nhảy ra khỏi miệng tôi).
Ngài giám đốc nhìn tôi nghi ngại. Có lẽ ông ta nghĩ rằng tôi chuẩn bị tiết lộ một bí mật vô cùng khủng khiếp.
- Đi theo tôi. - Rồi ông ta dắt tôi đến một văn phòng có cửa khóa - Ở đây chúng ta sẽ không bị quấy rầy. Mời ông ngồi.
Chúng tôi ngồi xuống và nhìn nhau một lúc lâu bởi vì tôi không thể thốt ra lời nào.
- Có lẽ ông từ Pinkerton đến?- Ông ta thì thầm.
Chắc dáng điệu khả nghi của tôi làm ông ta tưởng tôi là người của đối thủ cạnh tranh.
- Không, không, tôi không phải người của Pinkerton. Thật ra, tôi đến đây để mở một tài khoản. Tôi có ý định gửi toàn bộ tiền mà tôi có vào ngân hàng của ngài.
- Bao nhiêu ạ?
- Cũng khá lớn đấy. Tôi định gửi ngay bây giờ 56 đôla và cứ hằng tháng lại gửi thêm 50 đôla.
Ngài giám đốc đứng phắt dậy, gọi nhân viên với giọng khó chịu thấy rõ:
- Ông Montgomery, quý ông đây muốn mở một tài khoản 56 đôla. Tạm biệt ông.
Tôi đứng dậy. Một cái cửa sắt khổng lồ mở ra từ một vách tường và tôi bước vào một căn phòng toàn két sắt. Giọng giám đốc lạnh ngắt: "Mời ông ra ngay" rồi chỉ cho tôi đường đi đúng.
Tôi đi một mạch đến quầy thu ngân, đẩy nhanh 56 đôla về phía người nhân viên. Sau khi tôi ghi số tiền gửi tiết kiệm vào một tờ giấy, anh ta yêu cầu tôi ký tên mẫu để lưu trữ. Lúc đó, tôi hoàn toàn không ý thức được là mình đang làm gì nữa. Ngân hàng chao đảo trước mắt tôi.
- Thế là xong rồi đấy à? - Giọng tôi trống rỗng vô hồn.
- Vâng, thưa ông.
- Thế thì tôi muốn phát hành một tờ séc.
Tôi định rút ra 6 đôla tiêu vặt. Một người chuyển cho tôi tập chi phiếu, và hướng dẫn tôi cách viết séc. Có lẽ, mọi người trong ngân hàng cho rằng tôi là một triệu phú lẩm cẩm. Tôi ghi gì đó lên tờ séc rồi đẩy về phía người nhân viên. Anh ta đọc nó một lúc rồi la lên kinh ngạc:
- Cái gì? Ông rút ra hết ngay bây giờ?
Thì ra tôi đã ghi 56 đô la thay vì 6 đô la. Nhưng sự đã rồi và tất cả nhân viên ngân hàng đều đã dừng công việc để quan sát tôi. Sự lo lắng khiến tôi đâm liều lĩnh. Thôi, đã lỡ phóng lao thì phải theo lao vậy.
- Vâng, tất cả!
- Ông rút hết tiền ra?
- Cho đến đồng xu cuối cùng.
- Ông không gửi tiền ở đây nữa à? - Người nhân viên chưa hết kinh ngạc.
Gom chút can đảm còn sót lại, tôi làm ra vẻ cứng nhắc trước quyết định của mình. Người nhân viên miễn cưỡng làm các thủ tục trả lại tiền cho tôi.
- Ông muốn thế nào?- Anh ta hỏi.
- Sao cơ?
- Ông muốn như thế nào?
- À,... giấy bạc 50 - tôi hiểu ra và cố gắng trả lời ngay không suy nghĩ.
- Thế còn 6 đô la? - Anh ta lạnh lùng.
- Giấy bạc 1 đô la.
Tôi cầm lấy tiền và lao ra khỏi ngân hàng. Kể từ đó, tôi không bao giờ giao dịch với ngân hàng nữa. Tôi cất tiền mặt trong túi quần và nhét tiền tiết kiệm dưới vớ.
Cái chân biết hát
Lượt xem: 3495
16/12/2014 19:45
Tôi có một ông bác tên là Hécbéc Giêm. Bác tôi năm mươi hai tuổi, làm ở hiệu giặt ủi quần áo. Một bữa nọ, trước lễ Giáng sinh, ông trở về nhà trên một chiếc xe buýt người đông như nêm cối. Bỗng ông nghe thấy tiếng hát cất lên từ một nơi nào đó ở bên trong chiếc giày...
Ðiệp viên OX - 13
Lượt xem: 3509
16/12/2014 19:44
Y là điệp viên cỡ thượng thặng. Tên tuổi của y, ngay từ khi y còn sống, đã được ghi vào lịch sử tình báo thế giới. Quãng năm dài hoạt động ở phương Ðông đã cướp đi của y nhiều sức lực, nhưng không vì thế mà trông y mất vẻ điển trai rắn rỏi...
Bức điện
Lượt xem: 4491
16/12/2014 19:42
Ở trên vừa gửi điện đến. Ngày mai, tại sân bay thành phố sẽ tổ chức một cuộc thi bay cự ly 5 nghìn mét. Tất cả công nhân viên nhà máy đều phải tham gia. Chúng ta phải tỏ tinh thần hăng hái và tính chất quần chúng của phong trào thể thao ở nhà máy chúng ta. Sẽ không chấp nhận một lý do vắng mặt nào...
Chẳng ai hiểu được
Lượt xem: 3588
16/12/2014 19:41
Nhưng tôi chẳng có gì phải buồn chán cả, cuối cùng rồi tôi cũng gặp được người bạn đời như ý. Cô ấy hoàn toàn khác hẳn những cô trước. Cô ấy hiểu tôi và thường khẳng định là cần đúng mẫu người đàn ông như tôi - thông minh và thực tiễn. Tôi yêu nàng và nàng cũng vậy...
Bầu trời nức nở
Lượt xem: 3553
16/12/2014 19:40
Hỡi tuổi thơ yêu dấu của ta! Con trai Aliôsa của ta. Ta kêu gọi con hãy làm trọn nghĩa vụ của mình. Con yêu quý, hãy hưởng ứng lời kêu gọi. Hãy tạm rời bỏ những thú vui với bạn bè của mình...
Anh lính Mêmét làng Êmét
Lượt xem: 3544
16/12/2014 19:39
Thôi, thế là vĩnh biệt chuỗi ngày vui vẻ hồn nhiên rong chơi ngoài phố với chiếc áo phanh ngực bay phất phơ theo gió! Tôi phải thay đôi giày ngắn cổ xinh xắn, đánh xi bóng lộn bằng đôi ủng to tướng sực mùi da thô và đeo chiếc dây lưng to bự...
Bao giờ thì cưới
Lượt xem: 3332
16/12/2014 19:36
"Tối nay nhất định mình sẽ hỏi anh ấy. Hoặc là cưới nhau, hoặc là chia tay nhau. Mình chờ đợi thế đủ rồi". - Nàng hạ quyết tâm. Tuy nhiên, nàng không biết phải bắt đầu bằng cách nào. Chả lẽ lại hỏi chàng "bao giờ anh định cưới em?". Ôi, hỏi như thế thì còn gì là lòng tự trọng của người con gái. Không. Nàng chẳng đời nào chịu nhún mình đến thế.
Một trận cười
Lượt xem: 3090
16/12/2014 19:29
Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó".
Nhu nhược
Lượt xem: 3696
16/12/2014 19:27
Tôi đã xin lỗi cô gia sư vì bài học tàn nhẫn vừa rồi và đưa cho cô cả 80 rúp mà cô đáng được nhận trong sự ngạc nhiên đến tột độ của cô. Cô ngượng nghịu cảm ơn và lui ra. Tôi nhìn theo cô hồi lâu và chợt nghĩ: "Trên đời này làm kẻ mạnh mới dễ làm sao!"...
Đừng quên mua dây thun cho quần đùi nhé!
Lượt xem: 3596
16/12/2014 19:26
Cảm ơn những người đãng trí! Đúng là vì họ mà trên báo chí có những thông báo thế này: "Nhằm mục đích tiết kiệm, đã thải hồi hai chục viên chức khỏi cơ quan như thế như thế. Thay cho họ đã tuyển vào ba trăm người có trọng trách." Chuyện gì cũng xảy ra được cả!
Hiển thị 41 - 50 tin trong 81 kết quả