Tôi bắt gặp ông giám đốc khi ông từ trong rừng đi ra.
- Anh xem này, tôi đã tìm thấy của quí chưa? Từ đằng xa ông ta đã vui vẻ reo lên - Cây nấm mới tuyệt làm sao! Một vật bất hủ!
- Quả như vậy! - Tôi đáp theo.
- Những chấm đốm mới đáng yêu làm sao! Còn cái tán mới mê ly chứ!
- Vâng quả thật rất đẹp - Tôi khẳng định.
- Một tuyệt tác của thiên nhiên! - Ông giám đốc không ngớt lời ca ngợi - Ông không chúc mừng tôi à?
- Thưa ông giám đốc, tôi xin nhiệt liệt chúc mừng ông - Tôi nói.
- Tôi sẽ nấu nó với váng sữa - ông giám đốc vừa nói thêm vừa nuốt nước bọt - Thôi nhé. Chào tạm biệt.
- Xin chào ông, thưa ông giám đốc.
Cây nấm mà ông giám đốc vừa khoe với tôi là một cây nấm độc, nó có tên là Ðại Hồng Nhung. Nhưng chẳng lẽ lại nói toạc vào mặt ông giám đốc là ông ta nhầm à? Bởi lẽ nếu tôi nói cho ông ta biết điều đó thì ông ta sẽ mất hết thể diện và lại bị cụt hứng. Ðiều đó có thể ảnh hưởng xấu đến việc thăng quan tiến chức của tôi. Bởi vậy cho nên tôi định đánh bài chuồn thì ông giám đốc gọi giật lại:
- Mà này, sao lâu lắm anh chưa đến tôi chơi? Lần này tôi sẽ mời anh món canh nấm!
- Thưa ông, nói chúng tôi không ăn nấm ạ - Tôi hoảng quá bàn nói dối - Vả lại tôi đang bị đau dạ dày nữa.
- Thứ nấm này là món ăn kiêng đấy - ông giám đốc cố gắng thuyết phục - Người ốm có thể cứ yên tâm mà chén nó. Ta đi chứ!
- Thưa ông giám đốc, tôi không thể đi được ạ - Tôi nói gần như khóc - Tôi có một cái hẹn quan trọng.
- Sao? Anh không muốn đến nhà tôi à? - Ông giám đốc cau mày - Tôi có thể giận anh đấy! Mà anh có biết rằng khi ấy thì có chuyện gì xảy đến với anh không?
Ðáng tiếc là tôi biết điều đó quá rõ, bởi vậy tôi đành lẽo đẽo theo ông giám đốc. Ðằng nào thì cũng chẳng có chuyện gì hay ho chờ đợi tôi cả, và tôi rất lấy làm tiếc là đã không đủ can đảm nói ngay cho ông ta biết rằng đây là nấm độc. Bây giờ thì tôi không thể nói ra được nữa : bởi lẽ như thế chẳng hoá ra là trong thâm tâm tôi mong cho ông ấy bị ngộ độc .
... Về tới nhà, ông giám đốc đem thứ nấm đó trộn với váng sữa rồi đem nấu lên, còn tôi thì run như cày sấy và sợ hãi mà chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.
Sau cùng, ông ta cẩn thận múc món nấm đại hồng nhung ra đĩa, mặt mày hí hửng như đứa trẻ con, còn tôi thì cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhưng trong thâm tâm thì vĩnh biệt với những người ruột thịt.
- Trông đến là thích mắt! Thậm chí ăn cũng thấy tiếc - Ông giám đốc thở dài đưa cho tôi một đĩa thức ăn.
- Ðúng là tiếc thật! - Tôi đáp theo - Hay là chúng ta không nên ăn nữa!
- Cái anh này! Anh không hiểu tôi nói đùa à! Thôi ta ăn nhé! - Ông giám đốc nói bằng một giọng ra lệnh - Nhưng chờ đã, tên La-tinh của nó là gì nhỉ? - Tôi sẽ tra từ điển.
Ông ta đi sang phòng bên và một phút sau quay trở lại, mặt tái nhợt.
- Anh bạn của tôi ơi! Tôi nhầm rồi! Ðây là thứ nấm không ăn được, một loại nấm rất độc gọi là nấm Đại hồng nhung, tên La-tinh của nó là Amnita.
- Ôi, thế mà tôi đã ăn ba thìa mất rồi! - Tôi nói dối.
- Trời! Tôi đã đầu độc anh rồi! - Ông giám đốc hoảng hốt - Thật là tai họa! Mà lại đúng vào lúc tôi được bổ nhiệm làm tổng giám đốc mới gay chứ!
Tôi dỏng tai lên nghe.
- Tổng giám đốc công ty à? Ối... ối... tôi thấy trong người khó chịu quá...
Xe cấp cứu được gọi tới và tiếp theo là việc rửa dạ dày.
Ít lâu sau tôi nghiễm nhiên trở thành trợ lý gần gũi nhất của tổng giám đốc. Nhiệm vụ của tôi là thỉnh thoảng lại phải làm ra vẻ như bị chóng mặt. Còn khi nào tôi lên cơn co giật thì tôi lại được trọng thưởng.
Thế là tôi đã hoàn thành việc thăng quan tiến chức.
Từ đó tôi luôn mang hình cây nấm Đại hồng nhung ở nơi trái tim, và khi nào không có ai bên cạnh thì tôi lại cúi ngắm nhìn bằng con mắt biết ơn cái thân nấm, cái tán của nó có những chấm lốm đốm như nở hoa.
Nghệ thuật bậc thầy
Lượt xem: 2859
16/12/2014 17:13
Hóa ra bạn tôi không chỉ là triết gia mà còn là một nhà tâm lý sâu sắc. Hắn mô tả tình trạng thảm hại của tôi chính xác đến từng ly, cứ như thể lúc đó hắn đang rình ngoài hè và thô lố mắt nhòm qua khe cửa...
Bữa ăn trưa
Lượt xem: 2828
16/12/2014 17:09
Lúc hóa đơn đưa ra, tôi trả tiền xong, chỉ còn có ba francs, không đủ để thưởng cho người hầu bàn, nên để nguyên ba francs trên khay, không nói gì. Bà ta nhìn số tiền thưởng ít ỏi đó một lát. Tôi biết chắc là bà ta nghĩ rằng tôi hà tiện, bủn xỉn. Nhưng đâu biết cả
Chuyện rắn
Lượt xem: 2517
16/12/2014 17:07
Có một bài học rút ra từ chuyện chẳng đâu vào đâu này - tôi dạy thằng con - là một người mạnh mẽ, cứng rắn cần phải đứng lên để tranh luận chống lại những thông tin lệch lạc của những kẻ bảo thủ và chưa được giáo dục đầy đủ.
Những điều trớ trêu của kỹ thuật
Lượt xem: 2373
16/12/2014 17:05
Họ ngấm ngầm chế tạo tại các xưởng máy của họ những chiếc ô tô, máy thu thanh, máy kéo và xe vận tải theo các sơ đồ và bản vẽ bí mật. Họ che dấu toàn thế giới việc sản xuất của họ. Người Thổ, những kẻ có sức mạnh xưa nay ai cũng biết, đã dùng quả búa nện để trị máy kéo, dùng nước tiểu đối với ô tô buýt...
Hãy quên tất cả những gì các em đã học
Lượt xem: 2356
16/12/2014 17:04
Sau khi đi đi lại lại trên bục một hồi, bỗng ông cất cao giọng nói với chúng tôi: "Các em, như vậy chúng ta phải quên hết những gì các em đã học cho đến ngày hôm qua. Thầy sẽ dạy lại các em từ đầu tất cả. Các em có hiểu không? Thế là rõ chứ?"...
Kiến trúc sư... đã xây nên Châu Mỹ
Lượt xem: 1818
16/12/2014 17:00
Bị bắt quả tang, cô giáo xấu hổ đỏ bừng mặt. Chúng tôi cứ tưởng ông thanh tra sẽ đòi hỏi học sinh giải toán trước khi chép thơ. Ai ngờ... do vô tình, ông ấy đã thay đổi thứ tự công việc và thế là Chengis sa bẫy, trở thành nạn nhân khốn khổ của ông thanh tra.
Có làm thì mới có ăn...
Lượt xem: 2277
16/12/2014 16:56
Ba mẹ nói thiệt đi, chăm chỉ hay lười biếng là tốt? Tại sao mọi người vẫn chê ông Zeinel lười biếng. Chính ba và mấy chú vẫn bảo ông ta ngu, thộn, đầu bò đấy thôi. Thế mà ông ta có nhà máy, cửa hàng, công ty,... rồi xe hơi, nhà lầu nữa... Con ông ấy cũng lại dốt nát, ngu đần không chịu học hành gì cả...
Tôi không ngờ em lại như vậy...
Lượt xem: 2661
16/12/2014 16:53
Thế là theo sự tính toán chi tiết của Osman, thầy giáo phải bỏ ra mỗi ngày hơn 11 giờ đồng hồ để chấm cho xong bài kiểm tra của lớp tôi. Ngay cả khi thầy bỏ không ngủ, thầy cũng không có đủ thời giờ để làm hết việc. Sau khi nghe Osman giảng giải, cả lũ chúng tôi im lặng không nói được gì.
Vì sao tôi không trở thành nhà văn
Lượt xem: 2177
16/12/2014 16:50
Bạn có thể tưởng tượng là tôi đau khổ đến thế nào. Sau đó, tôi kết luận là người thời nay sẽ không hiểu được văn chương cao siêu của tôi, nên tôi sẽ không chấp nhất với họ làm gì. Tôi quay sang làm thơ....
Cái kính
Lượt xem: 2641
16/12/2014 16:49
Lâu nay tôi vẫn thầm mong cho tóc chóng rụng, cho trán hói đi. Rồi đeo thêm chiếc kính vào cho ra dáng trí thức. Vì tôi cho như thế là dấu hiệu của một anh trí thức. Ngay như anh bán thịt bây giờ mà để trán hói và mang kính vào, tôi cho trông cũng không khác gì giáo sư đại học!
Hiển thị 11 - 20 tin trong 25 kết quả