Căn hộ bị xáo tung như một bãi chiến trường.
- Bình tĩnh nào anh yêu. Có lẽ chúng ở trong tủ ấy.
- Để cho anh yên một chút nào - Người chồng vừa rút đầu ra khỏi tủ vừa hét lên – Anh đã kiếm trong tủ ít nhất mười lần rồi. Chắc chắn anh đã để quên chúng trong taxi. Anh còn nhớ đã đeo chúng lúc ra khỏi nhà Joseph mà.
- Có thể người lái taxi sẽ đem trả lại...
- Thật ngốc mới nghĩ như thế!
- Đồ đạc đánh rơi vẫn được đem trả lại đấy. Em đã từng đọc trên báo...
- Đó chỉ là tuyên truyền nhảm nhí. Họ chỉ muốn chúng ta tin rằng vẫn còn những người lương thiện. Anh thì không tin. Em đừng ảo tưởng nữa, tên lái xe sẽ không bao giờ mang trả đâu. Đơn giản là vì hắn ta đã ăn cắp chúng. Đồ vô lại! Bây giờ thì hắn có thể ra vẻ sang trọng bằng tiền của anh.
- Có thể anh ta đã nộp chúng cho văn phòng công ty taxi.
- Cứ cho là hắn đang làm thế đi, thế rồi sao nữa? Em nghĩ là bọn nhân viên văn phòng của cái công ty ấy không bao giờ đeo găng à? Anh đã tưởng tượng thấy cảnh tay giám đốc vui mừng vì bỗng nhiên có một đôi găng tay trên trời rơi xuống.
- Bình tĩnh đi anh yêu, anh sẽ bị lên cơn đau gan đấy. Lỡ anh để quên chúng ở nhà Joseph thì sao?
- Có thể là anh để quên chúng thật.... Anh biết rõ bạn anh, cái gia đình Joseph ấy. Bọn họ không bao giờ để cơ hội vuột mất. Chắc chắn bọn họ sẽ tặng cho ông nội, cái lão già lẩm cẩm chưa bao giờ dám mơ một đôi găng tay đẹp như thế!
- Nhưng... đó chỉ là giả thiết. Rất có thể anh đã để quên chúng trên taxi.
- Hừm!... Có thể lắm. Nếu thế thì mọi việc rõ như ban ngày. Chính Kazio đã lấy chúng. Hắn xuống xe trước anh và ngay lập tức chạy vắt giò lên cổ. Thậm chí không thèm chào tạm biệt anh nữa. Thật là một tên xảo trá! Đồ đểu giả! Chưa bao giờ anh tin hắn cả. Khi anh mua đôi găng đó, hắn tỏ ra ghen tị. Và hắn đã không bỏ lỡ ngay khi có cơ hội ăn cắp. Ngày mai anh sẽ không bắt tay hắn, và anh sẽ nói thẳng vào mặt hắn toàn bộ sự thật.
Có tiếng chuông cửa. Ngoài cửa là người gác dan với đôi găng trong tay.
- Của tôi đấy. Ông thấy chúng ở đâu vậy?
- Một người lái taxi đã mang chúng đến đây, anh ta thấy đôi găng tay trên xe.
- Ê! Nhưng sao ông biết đây là găng tay của tôi?
- Đơn giản là vì tối thứ bảy nào ông cũng về trễ, khi chúng tôi bắt đầu chơi bài.
Người gác dan đi rồi, người vợ mừng rỡ:
- Anh thấy chưa, em đã nói mà.
- Ngốc quá! Em không thấy cái cách lão ấy nhìn anh à? Lão ta biết tất, kể cả việc anh chơi bài mỗi tối thứ bảy. Rõ ràng hắn đến đây để do thám. Đồ giả dối! Hắn đã theo dõi kỹ càng xung quanh và không có gì có thể lọt khỏi mắt hắn. Ôi! Cái thời đại này thật kỳ quặc!
Những điều trớ trêu của kỹ thuật
Lượt xem: 2373
16/12/2014 17:05
Họ ngấm ngầm chế tạo tại các xưởng máy của họ những chiếc ô tô, máy thu thanh, máy kéo và xe vận tải theo các sơ đồ và bản vẽ bí mật. Họ che dấu toàn thế giới việc sản xuất của họ. Người Thổ, những kẻ có sức mạnh xưa nay ai cũng biết, đã dùng quả búa nện để trị máy kéo, dùng nước tiểu đối với ô tô buýt...
Hãy quên tất cả những gì các em đã học
Lượt xem: 2356
16/12/2014 17:04
Sau khi đi đi lại lại trên bục một hồi, bỗng ông cất cao giọng nói với chúng tôi: "Các em, như vậy chúng ta phải quên hết những gì các em đã học cho đến ngày hôm qua. Thầy sẽ dạy lại các em từ đầu tất cả. Các em có hiểu không? Thế là rõ chứ?"...
Kiến trúc sư... đã xây nên Châu Mỹ
Lượt xem: 1818
16/12/2014 17:00
Bị bắt quả tang, cô giáo xấu hổ đỏ bừng mặt. Chúng tôi cứ tưởng ông thanh tra sẽ đòi hỏi học sinh giải toán trước khi chép thơ. Ai ngờ... do vô tình, ông ấy đã thay đổi thứ tự công việc và thế là Chengis sa bẫy, trở thành nạn nhân khốn khổ của ông thanh tra.
Có làm thì mới có ăn...
Lượt xem: 2277
16/12/2014 16:56
Ba mẹ nói thiệt đi, chăm chỉ hay lười biếng là tốt? Tại sao mọi người vẫn chê ông Zeinel lười biếng. Chính ba và mấy chú vẫn bảo ông ta ngu, thộn, đầu bò đấy thôi. Thế mà ông ta có nhà máy, cửa hàng, công ty,... rồi xe hơi, nhà lầu nữa... Con ông ấy cũng lại dốt nát, ngu đần không chịu học hành gì cả...
Tôi không ngờ em lại như vậy...
Lượt xem: 2661
16/12/2014 16:53
Thế là theo sự tính toán chi tiết của Osman, thầy giáo phải bỏ ra mỗi ngày hơn 11 giờ đồng hồ để chấm cho xong bài kiểm tra của lớp tôi. Ngay cả khi thầy bỏ không ngủ, thầy cũng không có đủ thời giờ để làm hết việc. Sau khi nghe Osman giảng giải, cả lũ chúng tôi im lặng không nói được gì.
Vì sao tôi không trở thành nhà văn
Lượt xem: 2177
16/12/2014 16:50
Bạn có thể tưởng tượng là tôi đau khổ đến thế nào. Sau đó, tôi kết luận là người thời nay sẽ không hiểu được văn chương cao siêu của tôi, nên tôi sẽ không chấp nhất với họ làm gì. Tôi quay sang làm thơ....
Cái kính
Lượt xem: 2641
16/12/2014 16:49
Lâu nay tôi vẫn thầm mong cho tóc chóng rụng, cho trán hói đi. Rồi đeo thêm chiếc kính vào cho ra dáng trí thức. Vì tôi cho như thế là dấu hiệu của một anh trí thức. Ngay như anh bán thịt bây giờ mà để trán hói và mang kính vào, tôi cho trông cũng không khác gì giáo sư đại học!
Hâm lại chất lãng mạn
Lượt xem: 2086
16/12/2014 16:46
Một trong những vấn đề lớn của hôn nhân và hạnh phúc gia đình hiện nay là chất lãng mạn đã biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta. Ấy thế mà bạn tôi đã giải quyết thành công được vấn đề này...
Chiếc gương kỳ diệu
Lượt xem: 2031
16/12/2014 16:45
Suốt đêm hôm đó trong thành phố đâu đâu cũng vang lên tiếng kính vỡ. Người ta thi nhau bỏ gương vào cối mà giã. Sáng ra những người phu hốt rác sửng sốt trước một cảnh tượng chưa từng thấy: khắp nơi nhà nào cũng ngổn ngang những đống gương vỡ, phố xá thì tràn ngập bụi kính.
Thiên đường và địa ngục
Lượt xem: 2178
16/12/2014 16:42
Tôi lập tức bay theo. Tôi cảm thấy ở cái chốn thiên đường này bề ngoài thì sạch bên trong lại bẩn hơn rác rưởi. Tôi thà sống tiếp những ngày địa ngục ở thùng rác còn hơn! Cái thiên đường này bẩn đến mức loài ruồi cũng không muốn lưu lại một giây một phút!
Hiển thị 41 - 50 tin trong 52 kết quả