Hồi thứ nhất
Anh: Xin chào cô. Tôi có thể vào được chứ?
Chị : Xin chào. Cứ vào đi. Can đảm lên chứ chàng trai trẻ!
Anh: Tôi mang bộ quần áo đến để...
Chị: Để làm cho nó trẻ ra chứ gì?
Anh: Vâng, vâng... chị hiểu cho.
Chị: Bao giờ tôi cũng hiểu từ nửa câu của khách hàng. Vết đen thì ngay đến mặt trời cũng đôi khi có vết. Nhưng chúng ta vẫn sống được yên ổn tuy không làm mất những vết đen đó. Còn khi quần áo bị vết bẩn thì...
Anh: Thì sẽ làm cho người ta buồn bực biết bao.
Chị: Ở con người, mọi thứ phải tuyệt đẹp.
Anh: Đúng vậy, cả quần áo, dáng người và nét mặt... Như người ta đang đang đứng trước mặt tôi vậy.
Chị: Thôi, anh đưa bộ quần áo đây tôi xem (cười hể hả). Chỉ bẩn một chút thôi. Tôi sẽ tự tay giặt lấy.
Anh: Thế thì cảm ơn chị quá.
Chị: Có gì đâu chàng trai ơi, sau một tuần lễ nữa bộ quần áo này sẽ sạch sẽ và đẹp như anh vậy. Anh phải trả hai rúp ba mươi cô-pếch. Biên lai đây. Nhưng anh đừng đánh mất nhé!
Anh: Mất thế nào được. Tôi sẽ giữ nó ở chỗ trái tim này.
Chị: Rất hân hạnh được làm quen. Xin chào chàng trai trẻ.
Hồi thứ hai
Anh: Chào chị! Tôi đã đến, chắc chị còn nhớ chứ?
Chị: Không dám (giọng khô khan). Anh hỏi gì?
Anh: Đây là tờ hóa đơn. Tôi đã mang ở trái tim mình cả tuần lễ.
Chị: Chắc túi quần anh bị rách chứ gì?
Anh: Không, nhưng tôi... tôi...
Chị: Thôi được, đấy là chuyện riêng của anh. Anh muốn cất đâu thì cất mặc anh. Tôi chỉ quan tâm đến việc anh lấy cái gì?
Anh: Bộ quần áo, có vết bẩn nhẹ.
Chị: Tẩy giặt chưa xong, một tuần nữa trở lại!
Hồi thứ ba
Anh: Hóa đơn của tôi đây.
Chị: Cái anh này, sao lại chìa ngay giấy vào trước mũi người ta. Thật bất lịch sự. Anh cần gì?
Anh: Tôi đến lấy bộ quần áo.
Chị: Quần áo người ta đã đưa từ xưởng giặt đến đâu!
Anh: Nhưng đã quá hạn một tuần lễ rồi còn gì...
Chị: Anh đứng tránh cái cửa ra một tý. Không có anh người ta cũng đủ ngạt thở rồi.
Anh: Thế bao giờ thì được lấy?
Chị: Bao giờ tẩy giặt xong người ta khắc trả. Có thế mà cũng phải thắc mắc. Thiên hạ ngày nay thật là kỳ quặc!
Hồi thứ tư
(Sau hai tuần lễ nữa)
Anh: Tôi lại đến. Lần này chắc...
Chị: Tôi trông thấy rồi, có phải ai cũng mù đâu! Anh hình như không còn việc gì nữa ngoài việc đến khủng bố tinh thần chúng tôi.
Anh: Trời! Nhưng đã một tháng qua rồi còn gì...
Chị: Thôi, không phải nhiều lời. Kìa, anh hãy mang quần áo của anh về.
Anh: Nhưng... Đấy đâu có phải là bộ quần áo của tôi. Bộ quần áo của tôi màu xám cơ mà. Còn bộ này lại màu tím.
Chị: Xám hay tím thì khác gì nhau. Sau một quy trình công nghệ, màu sắc có thể bị thay đổi chút ít.
Anh: Hơn nữa ở đây lại có một chỗ rách.
Chị: Rách thì sao? Anh định bắt tôi vá cho anh nữa chắc?
Anh: Nhưng không phải tôi làm rách. Hơn nữa bộ quần áo này không phải kích thước tôi mặc vừa.
Chị: Lạ thật, khách hàng đâu mà chậm hiểu thế? Anh phải biết, sau khi giặt thì quần áo bao giờ cũng co lại chứ.
Anh: Ô, kia rồi! (mừng rỡ chỉ tay). Chị hãy xem trong góc phòng dưới đất kia kìa. Bộ quần áo ấy mới đúng là của tôi đấy. Cái quần nằm chỗ kia, còn cái áo chỗ kia. Chị làm ơn đưa hộ tôi!
Chị: Đây có phải không?
Anh: Tất nhiên, đúng rồi (mừng rỡ). Cảm ơn, cảm ơn! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền chị mấy lần.
Chị: (nhún vai) Không dám! Bây giờ anh vui lòng chưa?
Anh: Còn phải nói!
Chị: Nếu vậy thì anh hãy viết vài lời cảm ơn vào quyển sổ góp ý này. Làm "vừa lòng khách đến, vui lòng khách đi" bao giờ cũng là mục tiêu phấn đấu của chúng tôi.
Anh: Tôi sẽ viết ngay. Còn gì vui hơn khi lại được thấy bộ quần áo của mình. Đúng bộ quần áo của mình. (Viết lời cảm ơn và khen ngợi xong, anh thanh niên sung sướng ôm bộ quần áo ra về).
Chị: Thật là một khách hàng lạ lùng! Thế mà tôi đã quên không đưa bộ quần áo của anh ta đi giặt ngay từ hôm ấy...
Chuyện cười Ba Lan
Ngày tình yêu
Lượt xem: 4615
16/12/2014 20:12
Bà trưởng phòng Valentina Mikhailovna Komarova gọi Shapovalov lên phòng từ sáng sớm, bà khoá trái cửa phòng, bỏ chìa khoá vào khoảng trống giữa ngực, xoài người ra bàn và nhắm mắt lại...
Nụ hôn và ly dị
Lượt xem: 4239
16/12/2014 20:10
Người vợ ngượng nghịu nhìn tránh đi. Chị cũng thấy rõ mặc dù chị hôn là tại ông chủ nhà hàng xuất hiện, nhưng nụ hôn của chị không hoàn toàn giả tạo. Ông chủ nhà hàng đã dẫn đám thực khách đi rồi, mà môi chị vẫn chưa rời khỏi môi anh...
Đôi găng
Lượt xem: 4570
16/12/2014 20:07
Ngốc quá! Em không thấy cái cách lão ấy nhìn anh à? Lão ta biết tất, kể cả việc anh chơi bài mỗi tối thứ bảy. Rõ ràng hắn đến đây để do thám. Đồ giả dối! Hắn đã theo dõi kỹ càng xung quanh và không có gì có thể lọt khỏi mắt hắn. Ôi! Cái thời đại này thật kỳ quặc!
Tên Hămđi biệt hiệu Con voi đã bị bắt như thế nào?
Lượt xem: 4076
16/12/2014 20:06
Phúc đáp bức điện số... ngày... Quận chúng tôi đã bắt giữ được 14 tên Hămđi, cả 14 tên đều mặc quần áo kẻ sọc, tám tên có răng nanh bịt vàng. Vậy yêu cầu Sở cho biết con số đó đã đủ chưa, hay còn phải tiếp tục tìm thêm?
Thư gởi ông Trời
Lượt xem: 3795
16/12/2014 20:03
Gởi Ông Trời: Số tiền con xin Ông Trời, chỉ có bảy đồng Peso đến tay con mà thôi. Xin Ông Trời gởi cho con phần còn lại, vì con đang cần số tiền này lắm lắm. Nhưng Ông Trời đừng gởi qua đường bưu điện nữa, vì cái đám nhân viên bưu điện là một đám lưu manh!
Lên giá đến nơi rồi
Lượt xem: 3602
16/12/2014 20:02
Nếu nghe lời kẻ quen thuộc thì nhà tôi phải thành kho thực phẩm, còn tôi thì thuê khách sạn mà trú. "Bác phải tìm nơi tích trữ...", "Không phải một vài cân, mà là mấy bao mấy thùng, mấy bịch". Sáng danh Đức Ala, tôi làm gì có tiền! Tôi chỉ chạy được một cân dầu ôliu, ba bánh xà phòng, một gói trà, một cân đường thôi.
Nghĩa vụ đối với Tổ quốc
Lượt xem: 3452
16/12/2014 20:01
Tóm lại là suốt 15 ngày tôi cứ đi moi hết vị này đến vị khác trong đoàn... Tôi làm việc như một nhà phẫu thuật lành nghề. Nói thật chứ, giá tôi có lấy mất một lá phổi của những anh chàng đù đờ này thì có lẽ họ cũng chẳng hay biết gì...
Tội đồ bất đắc dĩ
Lượt xem: 3734
16/12/2014 19:58
Chiếc ô tô buýt chật ních người. Nhưng giữa đám người chen chúc ấy vẫn nổi bật lên một vị khách mà thoáng trông cũng biết ngay là đi nhầm xe. Chỗ của ông ta lẽ ra là trong xe cấp cứu mới phải. Vì tay trái ông ta bị buộc treo lên vai bằng một dây vải trắng, đầu thì băng bó chằng chịt, một mắt thì sưng húp lên...
Secmenđi sinh ngày nào?
Lượt xem: 3520
16/12/2014 19:57
Ðúng là thời buổi bây giờ, không nói gì đến hạng dân thường, mà ngay cả những người có học cũng chẳng anh nào quan tâm gì đến khoa học cả! Nhà bác học này có cống hiến rất lớn cho nền lịch sử văn học nước ta đấy, vì ông ta đã tìm ra một ngày quan trọng...
Vì sao mèo cúp đuôi chạy?
Lượt xem: 3475
16/12/2014 19:55
Con người dù sao cũng khôn ngoan, biết cách trở về trạng thái bình tĩnh. Nhưng còn chú mèo? Chú nhảy bổ đi mất như hoá dại. Liệu rồi chú có lấy lại được bình tĩnh hay không? Điều ấy đến bây giờ tôi vẫn chưa dám chắc.
Hiển thị 31 - 40 tin trong 85 kết quả