Ru hời, ru hỡi, ru hời
	Nín di em hỡi chị ngồi chị ru
	Nước ta từ dựng cơ đồ
	Bốn ngàn năm lẻ địa đồ còn kia
	Rừng vàng bể bạc thiếu gì
	Non sông đất nước cũng thì người ta
	Mà thử ngẫm: Xiêm La, Nhật Bản
	Một vót lên cùng bạn liệt cường
	Nước mình thua kém trăm đường
	Sống hay chết dở mơ màng điếc câm
	Nghĩ lắm lúc âm thầm chị giận
	Không chủ quyền nên mất tự do
	Cơ đồ tiên tổ để cho
	Chỉ vì con cháu không lo giữ gìn
	Nay đến nỗi không quyền tự trị
	Tám mươi năm sỉ nhục lắm ai ơi
	Ru hời, ru hỡi, ru hời
	Mong em khôn lớn lên người
	Ơn nhà nợ nước em thời lo toan
	Lo toan đem lại giang san
	Ðừng tham sống cái nhân tuần như ai.
        
        
            Mảnh tình riêng ấy
            Lượt xem: 41686
        
        
        20/12/2014 16:37
        
            Bà Huyện Thanh Quan (1755-...)
Đi giữa nước nhà còn nhớ nước
phải đâu khắc khoải cuốc kêu trăng!
Thì ra chả cứ là xa khuất
khi mình lại nhớ chính mình chăng?
        
    
        
        
            Mượn sóng Tiền Đường
            Lượt xem: 36174
        
        
        20/12/2014 16:36
        
            Nguyễn Du (1765 - 1810)
Quê nhà nào thiếu gì sông nước
chẳng thiếu dòng sâu máu cuộn ngầu
sao không là sông Lam, sông Hương
sông nước mắt
phải mượn Tiền Đường gửi nỗi đau!
        
    
        
        
            Tuần rằm
            Lượt xem: 33131
        
        
        20/12/2014 16:35
        
            xin nhớ kiêng thơ chị...
Hồ Xuân Hương (1768- ...?)
Thiếu nữ ngủ ngày quên chốt cửa
bao nhiêu quân tử bước dùng dằng
hữu hình ba góc, vô hình gió
mát mặt anh hùng đến thế chăng ?
        
    
        
        
            Công chúa Ai Tư
            Lượt xem: 40949
        
        
        20/12/2014 16:33
        
            Lê Ngọc Hân (1770-1799)
Tài hoa cung cấm gập ghềnh
long đong gấm lụa, lênh đênh kiệu vàng
trông vời một chiếc thuyền nan
cảm thương quê mẹ chưa lần về thăm.
        
    
        
        
            Chín tầng mây còn thấp
            Lượt xem: 38194
        
        
        20/12/2014 16:26
        
            Cao Bá Quát (1809 - 1855)
Chấm muội đèn chữa câu phạm húy
Cái roi song xóa mộng công danh
văn chưng một thuở "vô Tiền Hán"
cùm khóa chân, nghiên bút tan tành.
        
    
        
        
            Dù đui mà giữ đạo nhà
            Lượt xem: 30362
        
        
        20/12/2014 16:26
        
            Nguyễn Đình Chiểu (1822 - 1888)
Ngả đường nào cũng mịt mù đen đặc
ông đi
tìm nghĩa sĩ tế linh nơi Cần Giuộc
kiếm ngư tiều trị bịnh xứ Ba Tri
        
    
        
        
            Thu thanh đạm
            Lượt xem: 40841
        
        
        20/12/2014 16:24
        
            Nguyễn Khuyến (1835 - 1909)
Ngõ trúc xanh hơn từ độ ấy
ao làng thẳm lặng một tờ thư
thuyền câu muốn gửi câu thơ cổ
chẳng biết bao giờ mới tới thu?
        
    
        
        
            Chúc người chúc tết
            Lượt xem: 31711
        
        
        20/12/2014 16:23
        
            Tú Xương (1870 - 1907)
Lẳng lặng mà nghe tôi chúc ông
từ ngày ông chán cảnh người đông
ung dung thượng giới trời mây dạo
lều chõng long đong hết bận lòng.
        
    
        
        
            Non nước thề xưa
            Lượt xem: 28669
        
        
        20/12/2014 16:22
        
            Tản Đà (1890-1939)
Trông mờ mây phủ núi xa
hay hồn viễn vọng sông Đà, Tản Viên.
        
    
        
        
            Viết lúc tắt đèn
            Lượt xem: 39242
        
        
        20/12/2014 16:21
        
            Ngô Tất Tố (1894-1954)
Mài thời gian vẹt hết thỏi mực tàu
lều chõng gò lưng khoa cuối
anh khóa không hay đã bạc đầu.
        
    
Hiển thị 501 - 510 tin trong 2327 kết quả