Thơ

18/08/2013 15:36
Lượt xem 11428

Biết có còn chăng chút nắng phai
Gió mưa xóa hết nợ lưu đày
Ngày đêm mong ngủ ôm gối mẹ
Chẳng nợ ai cũng chẳng phiền ai!

Có sâu có bọ có côn trùng
Có cả rong rêu trốn nắng xuân
Thường đến viếng thăm cùng an ủi
Đất sầu ấm lạnh bóng người dưng?

Chẳng có chỗ nào để dành riêng
Cho người chết yểu cho người điên
Thì thôi… nằm tạm bên dòng suối
Nghe nước ru hồn cũng tạm yên!

Dành chi chỗ tốt chiếm chỗ to
Thăng trầm vinh nhục không thước đo
Luyến lưu nhiều quá nên đau quá
Cuối nẽo cũng đành chịu nằm co!

Bồng bế nhau lên núi thảm thương,
Bây giờ mới phục Cụ Tú Xương (1)
Hết rừng hết núi cây mơ thú
Hay thú tìm cây xin náu nương?

Mặc kệ nắng mưa mặc vui buồn
Ôm tia chớp biển tắm mưa nguồn
Hai tay bỏ hết vòng oan trái
Đá mềm chân cứng gió tan xương!

Duyên cũ thề xưa biết thế nào
Kể như cũng đã thành chiêm bao
Đôi môi còn ngọt? Chân còn ấm?
Trong cõi mơ hồ lạnh bóng sao!

Nhang khói cũng nên không cũng nên
Cánh cò lơ đãng mây cũng quên
Ruộng dưa vườn cải xanh vàng bướm
Cắt rún chôn nhau dấu tuổi tên!

Rồi những chiều thu những đêm đông
Bơ vơ đất khách bụi hết hồng
Người đi người đến thêm xa lạ
Sắc nước hương trời cũng... hư không!

Luân Tâm
MD 11/17/05

1) Thơ Tú Xương:
“Lẵng lặng mà nghe nó chúc con,
Sanh năm đẻ bảy: được vuông, tròn,
Phố phường chật hẹp, người đông đúc,
Bồng bế nhau lên: nó ở non!"

Các tác phẩm khác

Sông Thương ngày không em Lượt xem: 10353
18/08/2013 10:32
Không em ra ngõ kéo diều
Nào ngờ được mảnh trăng chiều trên tay.
Luồn kim vào nhớ để may
Chỉ yêu cứ đứt trên tay mình cầm.

Đây thôn Vĩ Dạ - một giấc mơ về cuộc đời Hàn Mặc Tử Lượt xem: 10968
18/08/2013 10:15
Trong số các thi nhân thời Thơ mới (1932-1945) có lẽ không mấy người có số phận ai oán, nghiệt ngã như Hàn Mặc Tử. Vận mệnh cay đắng của thi sĩ như được tiên báo trước qua ý nghĩa từng bút danh mà người con gần cả cuộc đời gắn bó với vùng đất Quy Nhơn đầy nắng và gió đã mang trước đó: Phong Trần (gió bụi), Lệ Thanh (tiếng của nước mắt), Hàn Mặc Tử (người đi trong màn lạnh). Người thơ ấy với nỗi lòng quặn thắt “trải niềm đau trên giấy mong manh” ấy để lại cho đời nhiều thi phẩm bất hủ, trong đó có Đây thôn Vĩ Dạ.

Tiểu sử các Nhà thơ Lượt xem: 14136
18/08/2013 07:01
Xuân Diệu - Hồ Xuân Hương - Nguyễn Bính - Xuân Quỳnh - Tố Hữu - Hàn Mặc Tử - Lâm Thị Mỹ Dạ - Bà Huyện Thanh Quan - Nguyễn Khuyến - Chế Lan Viên - Trần Đăng Khoa - Thâm Tâm - Huy Cận - Nguyễn Du - Phương Triều

Văn tế Nghĩa sĩ Cần Giuộc Lượt xem: 9832
18/08/2013 06:49
Hỡi ơi !
Súng giặc đất rền,
Lòng dân trời tỏ.
Mười năm công vỡ ruộng, xưa ắt còn danh nổi như phao,

Thà đui Lượt xem: 12315
18/08/2013 06:41
Thà đui mà giữ đạo nhà
Còn hơn có mắt ông cha không thờ
Dầu đui mà khỏi danh nhơ
Còn hơn có mắt ăn dơ tanh rình

Chạy giặc Lượt xem: 15767
18/08/2013 06:40
Tan chợ vừa nghe tiếng súng Tây
Một bàn cờ thế phút sa tay
Bỏ nhà lũ trẻ lơ xơ chạy
Mất ổ bầy chim dáo dác bay

Ngóng gió Đông Lượt xem: 11965
18/08/2013 06:39
Hoa cỏ bùi ngùi ngóng gió đông
Chúa xuân đâu hỡi có hay không?
Mây giăng ải Bắc trông tin nhạn
Ngày xế non Nam bặt tiếng hồng

Từ biệt cố nhân Lượt xem: 9640
18/08/2013 06:37
Vì câu danh nghĩa phải đi ra,
Day mũi thuyền nan dạ xót xa,
Người dễ muốn chi nương đất khách,
Trời đà khiến vậy mến vua ta.

Mưa Lượt xem: 31024
18/08/2013 06:34
Sắp mưa
Sắp mưa
Những con mối
Bay ra

Cây dừa Lượt xem: 12267
18/08/2013 06:33
Cây dừa xanh toả nhiều tàu,
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.
Thân dừa bạc phếch tháng năm,
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.

Hiển thị 21 - 30 tin trong 153 kết quả