Và xương khô, và sọ người, và thịt nát,
	Và hơi âm rờn rợn của yêu tinh
	Loài người đã mang đi qua mộ khác
	Để lòng ta trống trải khí thiêng linh
	
	Thôi vắng bặt từ nay bao giâu phút
	Mà tiếng cười ghê rợn dậy vang mồ !
	Mà hơi khóc rung dài dây gió lướt,
	Mà lời than náo động cõi Hư Vô !
	
	Hồn ma ơi ! Hồn ma ơi ! có nhớ
	Nơi mi hằng chôn gửi hận Trần Gian ?
	Nơi đã khô của mi bao máu đỏ,
	Bao tủy nồng, nào trắng với xương tàn ?
	
	Mi có biết rồi đây trong những buổi
	Mà sao sa rung chuyển đáy mồ không,
	Mà nắng chếch huyệt sâu um cỏ dại
	Ta buồn thương, nhớ tiếc, với trông mong ?
	
	Hồn ma ơi ! Trong những đêm u tối
	Mi tung mây về chân trời vòi vọi
	Hãy mau nghiêng cánh lại ở bên mồ
	Phủ lòng ta say đắm chút hương mơ !
	
	lời của mồ không
	
	ở đâu rồi người nhớ mong yêu tưởng
	Mà phách hồn vẩn ôm ấp trong tay ?
	Quá xa xôi phút giây chan chứa mộng !
	Vỡ tan rồi ! cốc rượu ứa hơi say !
	
	Nàng hỡi nàng ! trên tay ta là mộ trống
	Trong lòng ta là huyệt bỏ, với trong hồn
	Mà mồ không lạnh lùng sương giá đọng,
	Toàn khổ đau, sầu não với lo buồn !
	
	Hãy cho ta lúc vui trên tay khác
	Một chút Thương an ủi tấm lòng đau
	Như hồn ma, trong khi về mộ khác,
	Còn đôi hồi dừng cánh viếng mồ sâu.
        
        
            Ngài và Anh, Cô và Em
            Lượt xem: 15221
        
        
        18/08/2013 10:47
        
            Nàng buột miệng đổi tiếng Ngài trống rỗng,
Thành tiếng Anh thân thiết đậm đà,
Và gợi lên trong lòng đang say đắm
Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.
        
    
        
        
            Gửi em ...
            Lượt xem: 13022
        
        
        18/08/2013 10:45
        
            Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mặt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
        
    
        
        
            Gửi...
            Lượt xem: 15380
        
        
        18/08/2013 10:44
        
            Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
        
    
        
        
            Gửi Chaadaev
            Lượt xem: 10572
        
        
        18/08/2013 10:43
        
            Sự bịp bợm của tình, mơ, danh vọng
Mơn trớn ta chẳng được bao lâu
Những trò vui ngày thơ thoáng bóng,
Như mộng đêm, như sương sớm tan mau.
        
    
        
        
            Tỉnh giấc
            Lượt xem: 7876
        
        
        18/08/2013 10:42
        
            Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâủ
Em đâu, em đâu
Niềm vui đêm tốỉ
        
    
        
        
            Biển
            Lượt xem: 14398
        
        
        18/08/2013 10:39
        
            Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
        
    
        
        
            Mẹ ơi
            Lượt xem: 17789
        
        
        18/08/2013 10:34
        
            Bây giờ con chẳng có gì
Cúi đầu lạy mẹ con đi về trời
Chỉ xin mẹ một tiếng cười
Và câu hát thuở mẹ ngồi ru con
        
    
        
        
            Chợ buồn
            Lượt xem: 16459
        
        
        18/08/2013 10:33
        
            Chợ buồn đem bán những vui
Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em.
Chợ buồn bán nhớ cho quên
Bán mưa cho nắng bán đêm cho ngày.
        
    
        
        
            Sông Thương ngày không em
            Lượt xem: 12665
        
        
        18/08/2013 10:32
        
            Không em ra ngõ kéo diều
Nào ngờ được mảnh trăng chiều trên tay.
Luồn kim vào nhớ để may
Chỉ yêu cứ đứt trên tay mình cầm.
        
    
        
        
            Đây thôn Vĩ Dạ - một giấc mơ về cuộc đời Hàn Mặc Tử
            Lượt xem: 14492
        
        
        18/08/2013 10:15
        
            Trong số các thi nhân thời Thơ mới (1932-1945) có lẽ không mấy người có số phận ai oán, nghiệt ngã như Hàn Mặc Tử. Vận mệnh cay đắng của thi sĩ như được tiên báo trước qua ý nghĩa từng bút danh mà người con gần cả cuộc đời gắn bó với vùng đất Quy Nhơn đầy nắng và gió đã mang trước đó: Phong Trần (gió bụi), Lệ Thanh (tiếng của nước mắt), Hàn Mặc Tử (người đi trong màn lạnh). Người thơ ấy với nỗi lòng quặn thắt “trải niềm đau trên giấy mong manh” ấy để lại cho đời nhiều thi phẩm bất hủ, trong đó có Đây thôn Vĩ Dạ.
        
    
Hiển thị 31 - 40 tin trong 171 kết quả