Thơ

Giáng sinh lại phải ở nhà
Chờ người đưa đón chẳng ma nào mời
Vì nhan sắc dưới... tuyệt vời
Để cho hạnh phúc cạch lời hỏi han.

*

Giáng sinh nước mắt chứa chan
Chỉ lo năm mới “bình an” thế này
Cô đơn quá đỗi mê say
Để cho ta phải mắt cay mi sầu
Bao giờ mới được ăn trầu
Có người đưa đón mong cầu sớm thôi
Lập đàn giải hạn để rồi
Giáng sinh năm tới có “mồi” dẫn đi
Tò mò xem họ làm gì
Nhà nghỉ tăng giá là vì khách đông
Rồi lại tăng giá hoa hồng
Đường phố chật ních vợ chồng người yêu
Đèn sáng từ sớm tới chiều
Lòng ta sạm tối chưa liều với ai
Cô đơn quá đỗi là dài
Sao ta cứ phải lai rai một mình
Người ta hạnh phúc hữu tình
Còn ta thì phải một mình co ro
Đắp chăn nằm ngủ khò khò
Hận đời chơi “lệch” chẳng cho chút gì
Giáng sinh họ được vu vi
Ôm nhau tay nắm cười hì sướng vui
Đường xá xe tới người lui
Lòng ta thì chẳng thấy vui tí nào
Sao ta cứ mãi bị “out”
Đời chơi chả đẹp tí nào đời ơi
Ăn chơi lại sợ mưa rơi
Biết bao giờ có gấu mời Noel
Năm nay chưa được sáng đèn
Noel năm tới một phen đổi đời
Ước mong năm mới được mời
Ghế sau lại có chỗ ngồi ấm êm
Ông già bỗng hiện trong đêm
Tặng cho điều ước có thêm bạn đời
Thế là tết có người chơi
Và ta sẽ hết cái thời FA.

*

Vẫn là điều ước riêng ta
Dù cho điều đó rất là xa xôi,
Năm ngoái cũng ước thế rồi
Mà năm nay vẫn đứng ngồi... ước mơ!

Theo Đỗ Huệ (Dân Việt)
Các tác phẩm khác

Bùi Giáng (1926-1998) - Tiểu sử và Sự nghiệp Lượt xem: 26890
06/01/2015 20:30
Bùi Giáng (1926-1998), là nhà thơ, dịch giả và là nhà nghiên cứu văn học của Việt Nam. Các bút danh khác của ông là: Trung niên thi sĩ, Thi sĩ, Bùi Bàn Dúi, Bùi Văn Bốn, Vân Mồng...Ông nổi tiếng từ năm 1962 với tập thơ Mưa nguồn.
Bùi Giáng sinh ngày 17 tháng 12 năm 1926 tại làng Thanh Châu thuộc xã Vĩnh Trinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam.
Thi sĩ Bùi Giáng mất lúc 2 giờ chiều ngày 7 tháng 10 năm 1998, sau một cơn tai biến mạch máu tại bệnh viện Chợ Rẫy (Thành phố Hồ Chí Minh, tức Sài Gòn cũ) sau những năm tháng sống "điên rồ lừng lẫy chết đi sống lại vẻ vang" (chữ của Bùi Giáng). Ông được chôn cất tại nghĩa trang Gò Dưa, quận Thủ Đức.

Bằng Việt (1941 - ...) - Tiểu sử và Sự nghiệp Lượt xem: 25415
06/01/2015 20:23
Bằng Việt (sinh ngày 15 tháng 6 năm 1941), nguyên quán xã Chàng Sơn, huyện Thạch Thất, Thành phố Hà Nội, là một nhà thơ Việt Nam. Ông đã từng là Chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam và đang là Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội.

Ác mộng Lượt xem: 24098
06/01/2015 16:07
Tặng Nguyễn-Trọng-Phấn

Tôi mơ thấy đang nằm trên vũng máu,
Chống tay lên nghe tiếng những hồn kêu.
Khắp bốn phương lòe loẹt lửa trời chiều,
Muôn vật đắmtr trong một màu đỏ khé.

Tiếng sáo thiên thai Lượt xem: 26908
06/01/2015 16:06
Tặng Ngô-Bích-San

Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi,
Bên rừng thổi sáo một hai Kim Đồng.
Tiếng đưa hiu hắt bên lòng,
Buồn ơi! xa vắng, mênh mông là buồn...

Hồ xuân và thiếu nữ Lượt xem: 30359
06/01/2015 16:05
Trên mặt hồ in màu ngọc biếc
Cô em đang bơi chiếc thuyền con
Lẳng lơ như cái chuồn chuồn
Lướt đuôi trên nước chập chờn ghẹo hoa.

Mấy vần ngây thơ Lượt xem: 29518
06/01/2015 16:04
Tặng Nguyễn Lương Ngọ

Suốt đêm thức để trông ai,
Ô kìa ánh lửa đỏ ngời phương đông.
Nhởn nhơ cây núi nhuộm hồng,
Đẹp như cô gái yêu chồng đêm nao?

Bông hoa rừng Lượt xem: 50790
06/01/2015 16:03
Tặng Đoàn Phú Tứ

Trèo lên trên đỉnh non cao
Nghe lời chim gọi, gió dào dạt thưa...
Bỗng đâu gặp gỡ tình cờ,
Cô nàng cao váy ỡm-ờ đứng trông,

Nhớ rừng Lượt xem: 27757
06/01/2015 16:02
Tặng Nguyễn Tường Tam
(Lời con Hổ ở vườn Bách thú)

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm

Giây phút chạnh lòng Lượt xem: 26797
06/01/2015 16:01
Tặng tác giả Đoạn tuyệt

“Anh đi đường anh, tôi đường tôi
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi
Đã quyết không mong sum họp mãi
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi?

Gặp cô đầu cũ Lượt xem: 40549
28/12/2014 14:30
Hồng, Hồng, Tuyết, Tuyết
Mới ngày nào còn chửa biết chi chi
Mười lăm năm thấm thoát có xa gì !
Chợt ngoảnh lại, đã đến kỳ tơ liêu

Hiển thị 441 - 450 tin trong 2647 kết quả