Nuôi bướm trồng hoa giữ hương lành
	Ngày đêm thơ thẩn mộng trời xanh
	Áo em còn nhuộm vàng hương lúa
	Còn nụ hôn ngoan nhớ để dành…
	
	Theo em đến cuối đất cùng trời
	Vẫn còn xa cách còn lẻ lỏi
	Muốn khóc mà sao không khóc được
	Sợ em bắt gặp thực khó coi!
	
	Có lẽ em đùa giỡn cho vui
	Cho anh được gần mắt gần môi
	Rồi lại lạnh lùng như tượng đá
	Làm anh chết đuối... tưởng hết rồi!
	
	Em lại cứu anh lại hẹn hò
	Áo màu anh thích em mặc cho
	Chiều vui mi chớp dài âu yếm
	Hơi thở liêu trai... hay giả đò?
	
	Rồi bỗng tan nhanh giọt xuân hồng
	Con đường hò hẹn cũng hư không
	Nụ hoa mắc cỡ còn ngơ ngác
	Biển đã mịt mù bỏ mặc sông!
	
	Màu núi màu mây thật gần xa
	Như màu kỷ niệm, màu chăn hoa
	Một đêm tình tứ long trời đất
	Gối bướm ngọt ngào dệt tình ca
	
	Để lạnh chân tay lạnh mắt môi
	Lạnh đau nát ngực lạnh thấu trời
	Lạnh đường hoa héo nghìn năm trước
	Lạnh bóng tương lai bước rã rời!
	
	Bỗng lại nói cười lại thân quen
	Lững lờ, nũng nịu tên gọi tên
	Mười năm gối mộng tay trốn kiếm
	Chết khát mấy đời được xưng... "em"!
	
	Thương núi yêu rừng thích nai tơ
	Còn trời còn đất còn mộng mơ
	Còn mê... còn giận... còn thèm được...
	Thôi! Chớ giả vờ... tội tình thơ!
        
        
            Ngài và Anh, Cô và Em
            Lượt xem: 15282
        
        
        18/08/2013 10:47
        
            Nàng buột miệng đổi tiếng Ngài trống rỗng,
Thành tiếng Anh thân thiết đậm đà,
Và gợi lên trong lòng đang say đắm
Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.
        
    
        
        
            Gửi em ...
            Lượt xem: 13069
        
        
        18/08/2013 10:45
        
            Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mặt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
        
    
        
        
            Gửi...
            Lượt xem: 15454
        
        
        18/08/2013 10:44
        
            Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
        
    
        
        
            Gửi Chaadaev
            Lượt xem: 10620
        
        
        18/08/2013 10:43
        
            Sự bịp bợm của tình, mơ, danh vọng
Mơn trớn ta chẳng được bao lâu
Những trò vui ngày thơ thoáng bóng,
Như mộng đêm, như sương sớm tan mau.
        
    
        
        
            Tỉnh giấc
            Lượt xem: 7948
        
        
        18/08/2013 10:42
        
            Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâủ
Em đâu, em đâu
Niềm vui đêm tốỉ
        
    
        
        
            Biển
            Lượt xem: 14457
        
        
        18/08/2013 10:39
        
            Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
        
    
        
        
            Mẹ ơi
            Lượt xem: 17839
        
        
        18/08/2013 10:34
        
            Bây giờ con chẳng có gì
Cúi đầu lạy mẹ con đi về trời
Chỉ xin mẹ một tiếng cười
Và câu hát thuở mẹ ngồi ru con
        
    
        
        
            Chợ buồn
            Lượt xem: 16524
        
        
        18/08/2013 10:33
        
            Chợ buồn đem bán những vui
Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em.
Chợ buồn bán nhớ cho quên
Bán mưa cho nắng bán đêm cho ngày.
        
    
        
        
            Sông Thương ngày không em
            Lượt xem: 12770
        
        
        18/08/2013 10:32
        
            Không em ra ngõ kéo diều
Nào ngờ được mảnh trăng chiều trên tay.
Luồn kim vào nhớ để may
Chỉ yêu cứ đứt trên tay mình cầm.
        
    
        
        
            Đây thôn Vĩ Dạ - một giấc mơ về cuộc đời Hàn Mặc Tử
            Lượt xem: 14567
        
        
        18/08/2013 10:15
        
            Trong số các thi nhân thời Thơ mới (1932-1945) có lẽ không mấy người có số phận ai oán, nghiệt ngã như Hàn Mặc Tử. Vận mệnh cay đắng của thi sĩ như được tiên báo trước qua ý nghĩa từng bút danh mà người con gần cả cuộc đời gắn bó với vùng đất Quy Nhơn đầy nắng và gió đã mang trước đó: Phong Trần (gió bụi), Lệ Thanh (tiếng của nước mắt), Hàn Mặc Tử (người đi trong màn lạnh). Người thơ ấy với nỗi lòng quặn thắt “trải niềm đau trên giấy mong manh” ấy để lại cho đời nhiều thi phẩm bất hủ, trong đó có Đây thôn Vĩ Dạ.
        
    
Hiển thị 761 - 770 tin trong 901 kết quả