Khi Mariana đến nhà bạn gái chơi bài bi-rit-giơ hoặc đi thăm bà dì yêu quý, thì bao giờ cô ấy cũng để cho tôi một mảnh giấy nhỏ trên bàn ăn trong bếp. Trên mảnh giấy, vợ tôi thường ghi rõ mình đi chơi bao giờ về và để phần bữa cơm tối của tôi ở đâu. Phải thừa nhận rằng, ít khi tôi đọc những mảnh giấy đó, bởi vì nội dung hầu như lần nào cũng vậy. Còn về bữa ăn tối thì bằng cách này hay cách khác bao giờ tôi cũng tìm trên bếp hoặc trên tủ lạnh.
Hôm qua đi làm về, tôi trông thấy mảnh giấy nhỏ trên bàn, nhưng tôi chẳng để ý đến làm gì. Tôi còn mải xem có gì trong cái soong trên bếp. Hóa ra đó là món súp đậu hầm với thịt lợn mà tôi vốn ưa thích. Thế là tôi quên bẵng mảnh giấy ấy đi. Bây giờ tôi mới đọc và sửng sốt như vừa bị sét đánh ngang tai:
"Em cảm thấy rất mệt mỏi vì anh, và quyết định bỏ hẳn anh đấy. Em đã lên tàu đi Nam Mỹ với người bạn tốt nhất của anh. Chúc anh khoẻ. Ký tên: Mariana".
Đấy, tấn bi kịch bỗng nhiên đi vào cuộc sống của chúng tôi như vậy mà tôi không để ý gì đến thật, chẳng qua vì lười. Không để ý đến thật, vì tôi đã chén hết cả ba suất súp đậu hầm mà vợ tôi để lại, cũng chẳng thèm ngó đến mảnh giấy. Bây giờ khi đứng dậy pha cà phê uống, tôi bỗng nảy ra một ý muốn uống một cốc rượu cô nhắc. Tôi tin chắc rằng các bạn cũng chẳng từ chối một cốc rượu cô nhắc trong lúc này, nếu như vợ bạn cũng đi Nam Mỹ với anh bạn tốt nhất mà bạn vẫn tin cậy.
Nhưng chưa kịp mở nút chai thì bỗng nhiên nghe tiếng chuông reo ngoài cửa. Tôi ra mở cửa: đó là bà láng giềng Lac- xen.
- Hình như vợ anh không có nhà phải không? - Bà Lac-xen hỏi. Nếu như tôi biết sự thật, chắc tôi đã không trả lời rằng bây giờ vợ tôi có lẽ đang trên đường sang Nam Mỹ cùng với anh bạn quý nhất của tôi. Và bà Lac-xen đã có chuyện để nói với các bạn hoặc các bà láng giềng. Nhưng vì tôi không biết sự thật có phải thế không, nên tôi chỉ nói:
- Có lẽ vợ tôi đi uốn tóc hoặc cũng có thể là đang chơi ở nhà bà dì gần Bơ -rông -khơ.
- Ồ, tôi chỉ đem trả chị ấy cái dây thừng mượn hôm nọ để phơi quần áo. Xin cảm ơn anh chị - Bà ta đưa trả cái dây thừng và ra về.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại réo lên. Tôi vứt cái thừng ấy và nhấc ống nghe.
- Chào cậu, Tô-max đây mà. E-na đã cho phép mình ngày mai đi săn, do đó mình mới định rủ cậu cùng đi. Ngày mai đã bắt đầu mùa săn thỏ rừng đấy. Cậu có đi được không? Mình sẽ đem theo rượu bia vì có khả năng chúng ta sẽ kiếm được khá đấy.
Đây mới thật là một đề nghị hấp dẫn. Chỉ có hoàn toàn chịu mất tự do hoặc cam chịu sống dưới gót giầy cao gót của vợ mới không nhận lời và cảm ơn Tô-max mà thôi. Nhưng cũng nói thêm vài lời phòng xa:
- Được rồi, nếu Mariana thả mình ra, thế nào mình cũng sẽ đi với cậu.
- Sẽ thả thôi - Tô-max nói không tin tưởng lắm. Nhưng nhớ đừng bỏ quên súng ở nhà nhé! Không lại như năm ngoái đấy. Nhớ không? Cậu mang theo cả một két bia, nhưng cái chính là súng đạn thì cậu lại quên.
Thật là một chuyện nực cười mà tôi ngượng suốt cả năm. Lần này thì tôi phải sắp sẵn ra không có lại quên mất.
Tôi vào trong phòng cầm khẩu súng ra, nhưng bỗng cảm thấy có mùi khí đốt thoát ra ngoài. Chắc là vừa rồi do lắm chuyện phải suy nghĩ, nên tôi đã mở bếp định đun nước pha cà phê nhưng lại quên không châm lửa. Tôi vừa toan quay vào bếp, thì bỗng thấy cửa xịch mở. Theo thói quen, tôi vội cất chiếc dây thừng đi trước. Vì Mariana không thể chịu nổi khi thấy dây thừng vứt loằng ngoằng dưới chân như rắn bò. Thế là tay cầm súng săn tôi vội mở cửa.
Đúng là vợ tôi thật. Mariana đưa mắt nhìn khẩu súng săn trong tay tôi rồi bỗng rú lên. Cô ta chạy vội lại ôm lấy cổ tôi, vừa hôn tôi, vừa run rẩy nói:
- Khổ quá, em chỉ định đùa thôi mà. Em chỉ định thử xem anh có hay đọc những mảnh giấy em để lại không. Ai ngờ anh lại tưởng thật và lại định tự tử bằng một viên đạn hay sao?
Bỗng cô ta lại trông thấy chiếc dây thừng:
- Giời đất ơi! Lại đến nỗi này nữa! Thế anh lại định treo cổ tự tử nữa à! - Cô nàng càng ôm chặt lấy tôi ra vẻ hối hận, định nói gì nữa. Nhưng bỗng ngửi thấy mùi khí đốt sặc sụa từ trong bếp đưa ra, cô ta lại càng tru tréo lên - Không, không! Lại còn thế này nữa. Anh yêu quý của em, anh yêu quý. Từ rày em không bao giờ làm như thế nữa.
Thế là sau đó, khi tôi ngỏ lời muốn đi săn với Tô-max ngày mai, cô ta đồng ý ngay, không dám can ngăn hoặc phàn nàn gì nữa.
Còn tôi thì sau chuyện xảy ra, hay vì phấn khởi quá, hôm sau tôi đã đi săn với Tô-max, nhưng lại mang theo cần câu chứ không phải súng. Chẳng là hôm qua vợ tôi đã giấu biến ngay khẩu súng và chiếc dây thừng đi rồi.
Con vẹt A-ra
Lượt xem: 3735
16/12/2014 19:47
Cứ nhắm mắt lại là hình dung ra cảnh tượng: sau khi từ cơ quan về, mệt mỏi vì những hội nghị hay các cuộc họp quan trọng, Ni-rep buông mình xuống chiếc ghế bành rất sâu và êm, tha hồ ngắm nghía con vẹt. Con chim nhập khẩu nhiều màu sắc đó kính cẩn nhìn chủ và cất tiếng chào lạ tai: "ca-răm-ba" hay "măm-ba" gì đó.
Đầu bếp có bằng cấp
Lượt xem: 3492
16/12/2014 19:46
Dạo bước trên phố, tự nhiên cảm thấy bụng đói thì vừa lúc tôi bước gần đến một nhà hàng đặc sản. Một năm trước, tôi đã có dịp thưởng thức tại đây món gà tần hạt sen thơm tho béo ngậy, cho đến nay vẫn không thể nào quên...
Cái chân biết hát
Lượt xem: 3490
16/12/2014 19:45
Tôi có một ông bác tên là Hécbéc Giêm. Bác tôi năm mươi hai tuổi, làm ở hiệu giặt ủi quần áo. Một bữa nọ, trước lễ Giáng sinh, ông trở về nhà trên một chiếc xe buýt người đông như nêm cối. Bỗng ông nghe thấy tiếng hát cất lên từ một nơi nào đó ở bên trong chiếc giày...
Ðiệp viên OX - 13
Lượt xem: 3501
16/12/2014 19:44
Y là điệp viên cỡ thượng thặng. Tên tuổi của y, ngay từ khi y còn sống, đã được ghi vào lịch sử tình báo thế giới. Quãng năm dài hoạt động ở phương Ðông đã cướp đi của y nhiều sức lực, nhưng không vì thế mà trông y mất vẻ điển trai rắn rỏi...
Bức điện
Lượt xem: 4486
16/12/2014 19:42
Ở trên vừa gửi điện đến. Ngày mai, tại sân bay thành phố sẽ tổ chức một cuộc thi bay cự ly 5 nghìn mét. Tất cả công nhân viên nhà máy đều phải tham gia. Chúng ta phải tỏ tinh thần hăng hái và tính chất quần chúng của phong trào thể thao ở nhà máy chúng ta. Sẽ không chấp nhận một lý do vắng mặt nào...
Chẳng ai hiểu được
Lượt xem: 3583
16/12/2014 19:41
Nhưng tôi chẳng có gì phải buồn chán cả, cuối cùng rồi tôi cũng gặp được người bạn đời như ý. Cô ấy hoàn toàn khác hẳn những cô trước. Cô ấy hiểu tôi và thường khẳng định là cần đúng mẫu người đàn ông như tôi - thông minh và thực tiễn. Tôi yêu nàng và nàng cũng vậy...
Bầu trời nức nở
Lượt xem: 3551
16/12/2014 19:40
Hỡi tuổi thơ yêu dấu của ta! Con trai Aliôsa của ta. Ta kêu gọi con hãy làm trọn nghĩa vụ của mình. Con yêu quý, hãy hưởng ứng lời kêu gọi. Hãy tạm rời bỏ những thú vui với bạn bè của mình...
Anh lính Mêmét làng Êmét
Lượt xem: 3539
16/12/2014 19:39
Thôi, thế là vĩnh biệt chuỗi ngày vui vẻ hồn nhiên rong chơi ngoài phố với chiếc áo phanh ngực bay phất phơ theo gió! Tôi phải thay đôi giày ngắn cổ xinh xắn, đánh xi bóng lộn bằng đôi ủng to tướng sực mùi da thô và đeo chiếc dây lưng to bự...
Bao giờ thì cưới
Lượt xem: 3325
16/12/2014 19:36
"Tối nay nhất định mình sẽ hỏi anh ấy. Hoặc là cưới nhau, hoặc là chia tay nhau. Mình chờ đợi thế đủ rồi". - Nàng hạ quyết tâm. Tuy nhiên, nàng không biết phải bắt đầu bằng cách nào. Chả lẽ lại hỏi chàng "bao giờ anh định cưới em?". Ôi, hỏi như thế thì còn gì là lòng tự trọng của người con gái. Không. Nàng chẳng đời nào chịu nhún mình đến thế.
Một trận cười
Lượt xem: 3086
16/12/2014 19:29
Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó".
Hiển thị 51 - 60 tin trong 93 kết quả