Rau đắng

16/12/2014 20:03
Lượt xem 3800
Gregorio López Y Fuentes

Ngôi nhà - ngôi nhà duy nhất trong thung lũng - nằm tụt vào bên trong sườn đồi núi thoai thoải. Từ độ cao này, người ta có thể nhìn thấy dòng sông, cạnh đó là bãi san hô, và cánh đồng bắp chín được điểm tô bằng những chấm hoa đậu đỏ, những chấm hoa luôn báo hiệu một mùa gặt hái tốt lành.

Đất bây giờ cần một cơn mưa lớn, hay tệ lắm cũng phải là một cơn mưa rào. Suốt cả buổi sáng, Lencho - người nông dân dày kinh nghiệm với ruộng đất mùa màng hơn ai cả - không làm được một điều gì ngoài cái việc cứ đảo mắt nhìn lên bầu trời về phía đông bắc.

- Thế nào cũng phải mưa một chút, bà ơi.

Người đàn bà đang chuẩn bị để sửa soạn bữa ăn trưa, trả lời:
- Vâng, tôi cũng mong Ông Trời ban ơn.

Đứa con trai lớn tuổi nhất đang làm việc ngoài đồng, trong khi những đứa nhỏ thì chơi quanh quẩn trước hiên nhà, cho đến khi người đàn bà gọi to:
- Về ăn cơm...

Trong bữa ăn, giống như Lencho tiên đoán, những giọt nước mưa bắt đầu rơi xuống. Phía đông bắc từng cuộn mây khổng lồ đang dần dần kéo đến. Không khí thật trong lành và dễ chịu.

Gã bước ra ngoài, đi xuống bãi san hô với mục đích được đón nhận những giọt mưa rớt trên chính thân thể mình. Khi về lại nhà, gã reo lên:
- Thiệt không phải là trời mưa nước mà mưa tiền, những đồng tiền mới toanh! Mỗi hạt mưa to là đồng mười xu, hạt nhỏ là đồng năm xu..."

Lencho ngắm nhìn cánh đồng bắp cùng những chấm hoa đậu đỏ chìm đắm trong cơn mưa với vẻ hài lòng trên khuôn mặt. Bỗng dưng trời trở gió ầm ầm, những giọt mưa biến thành những cục nước đá rơi xuống lộp độp. Những cục nước đá to tròn này giống y hệt những đồng tiền bằng bạc rơi từ trời cao xuống đất. Mấy đứa con trai của gã chạy tuôn ra giữa cơn mưa, thi nhau nhặt nhạnh những hạt mưa đá như những hạt trân châu.

- Trời càng lúc càng xấu - gã than thở, rầu rĩ - Tôi hy vọng cơn mưa đá tạnh sớm.

Nhưng cơn mưa đá không tạnh sớm chút nào. Hơn một tiếng rưỡi đồng hồ mưa đá rơi lộp độp trên mái nhà, trên khu vườn, trên sườn đồi, trên cánh đồng bắp, trên khắp thung lũng. Mọi vật mọi thứ trở nên trắng xoá như có ai rắc muối lên khắp nơi. Bao nhiêu cây cối trong làng đều trơ trụi lá. Bao nhiêu cây bắp đầy trái và những hứa hẹn đều bị mưa đá phá hủy tan tành. Tất cả hoa đậu đỏ đều rụng rơi lả tả. Cõi lòng Lencho tan nát. Khi trời quang mây tạnh, gã đứng giữa cánh đồng và nói với những đứa con trai của mình:
- Giặc châu chấu còn không phá hại tệ đến mức này... Cơn mưa đá đã tàn phá tất cả rồi... Các con ơi: năm nay chúng ta sẽ không có lấy một hột bắp, một hột đậu mà ăn...

Tối hôm ấy thật là buồn thảm:
- Bao nhiêu công lao, giờ thì công dã tràng!

- Không ai có thể giúp chúng ta!

- Năm nay cả nhà sẽ đói mất thôi...

Nhưng trong trái tim của tất cả mọi người sống trong căn nhà bé nhỏ giữa thung lũng ấy còn một tia hy vọng: Ông Trời sẽ giúp.

- Đừng buồn rầu quá sức, dù chúng ta coi như là đã trắng tay. Hãy nhớ rằng không ai chết đói!

- Đúng rồi. Người ta hay nói: không ai chết đói...

Suốt đêm, Lencho chỉ nghĩ đến một niềm hy vọng: Trời giúp, và mắt Ông Trời, như gã vẫn được dạy bảo từ thưở nhỏ, thấy được mọi thứ, mọi điều trên thế gian này. Ông Trời còn nhìn thấy xuyên qua trái tim và lương tâm con người nữa kia mà.

Lencho là một gã quê mùa, hiền lành, chất phát như một con bò. Dù làm việc như trâu, nhưng gã vẫn biết đọc biết viết. Chiều ngày hôm sau, Chủ Nhật, sau một ngày làm việc quần quật, tin chắc rằng mình có Trời hộ mệnh, gã bắt đầu viết một lá thơ. Chính gã sẽ mang vào phố, tự tay mình gởi đi.

Một lá thơ gởi cho Ông Trời.

"Thưa Ông Trời", gã hí hoáy, "Nếu Ông Trời không giúp con, thì con và cả gia đình sẽ đói năm nay. Con cần một trăm đồng Peso để mua hạt giống gieo lại trên ruộng, và cũng đế nuôi sống cả nhà trong khi chờ bắp đến mùa, vì cơn mưa đá..."

Ngoài bì thơ gã để: "Gửi Ông Trời", gã nhét tờ thơ vào phong bì, và còn lo xa hơn, đi vô tận phố gởi. Đến bưu điện, gã mua một con tem, cẩn thận dán rồi bỏ lá thơ vào thùng.

Một nhân viên bưu điện, là người phát thơ và cũng là người phụ việc trong bưu điện, vừa cầm lá thư đến mang đến cho ông xếp của mình vừa cười ha hả. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm nghề "bưu điện" bao năm của hắn, hắn được thấy một cái địa chỉ như thế này. Ông Xếp - một người đàn ông mập tròn và đôn hậu - nhìn phong thơ cũng lăn ra cười nghiêng ngửa. Nhưng liền lập tức ông trở nên nghiêm trang, tay gõ nhè nhẹ lên phong thư trên bàn, ông phán:

- Thật là một niềm tin đáng quý! Tôi ước gì tôi cũng có niềm tin vào Ông Trời như anh chàng viết lá thư này. Tin tưởng tuyệt đối vào Trời Đất như anh ta. Hy vọng và tin bằng một cách duy nhất mà anh biết: Liên lạc với Ông Trời!

Và, Ông Xếp không muốn niềm tin trong sáng vào Ông Trời bị sụp đổ tan tành, nếu lá thư không phát được. Ông nghĩ ra một sáng kiến: trả lời thư. Nhưng khi mở thư ra xem, ông thấy rằng chỉ trả lời suông bằng lòng nhân đạo, bằng giấy và mực thì không đủ. Nhất định không thay đổi ý kiến: Ông động viên tất cả mọi nhân viên trong bưu điện, mỗi người một ít, quyên góp tiền để giúp cho Lencho. Chính ông cũng bỏ ra một phần lương của mình, ông còn quyên góp vận động bạn bè "làm việc phước thiện".

Dù cố gắng hết sức mình, Ông Xếp vẫn không tài nào quyên góp đủ 100 đồng peso, ông đành gởi cho người nông dân toàn bộ số tiền quyên góp, được hơn năm mươi mấy đồng. Ông Xếp bỏ những tờ giấy bạc vào phong bì thơ, dán lại. Ngoài bì thơ ông ghi người nhận là Lencho với địa chỉ, còn nơi người gởi thì ông chỉ để một chữ duy nhất: ÔNG TRỜI.

Chủ nhật tuần sau, Lencho đến bưu điện sớm hơn thường lệ. Gã hỏi có thơ nào gởi cho gã hay không. Cũng vẫn người phát thơ ấy tận tay giao lá thơ cho hắn, trong khi ở bên trong, Ông Xếp vô cùng hài lòng. Cái hài lòng của một người tự nhận biết mình vừa ẩn danh làm một việc phước thiện cao cả. Ông nhìn ra cửa văn phòng mình.

Lencho không tỏ một chút ngạc nhiên nào khi gã mở phong bì thơ và nhìn thấy những tờ bạc gởi từ Ông Trời - như Ông Xếp tưởng. Gã giận dữ khi đếm tiền... Ông Trời không thể nào lầm lỗi kinh khiếp như thế này được, không thể nào Ông Trời lại bài bác yêu cầu của gã!!!

Liền lập tức, Lencho bước tới quày hàng, trước khuôn cửa sổ, gã xin giấy mực. Ngồi xuống ngay cái bàn công cộng đặt trong bưu điện, gã bắt đầu cắm cúi viết, cặp chân mày chau lại, run run vì sự cố gắng tối đa gã phải tập trung để diễn tả cho hết những suy nghĩ trong đầu mình. Khi viết xong, gã trở lại quày, và trước khung cửa sổ gã mua một con tem. Lè lưỡi liếm tem, đặt con tem ngay ngắn lên bì thơ, gã đưa nắm tay đấm cái "rầm" lên phong bì.

Khi lá thơ lọt vào thùng thì Ông Xếp lật đật chụp lấy, mở ra đọc. Thơ viết:
"Gởi Ông Trời: Số tiền con xin Ông Trời, chỉ có bảy đồng Peso đến tay con mà thôi. Xin Ông Trời gởi cho con phần còn lại, vì con đang cần số tiền này lắm lắm. Nhưng Ông Trời đừng gởi qua đường bưu điện nữa, vì cái đám nhân viên bưu điện là một đám lưu manh! Lencho."

Các tác phẩm khác

Ðiệp viên OX - 13 Lượt xem: 3510
16/12/2014 19:44
Y là điệp viên cỡ thượng thặng. Tên tuổi của y, ngay từ khi y còn sống, đã được ghi vào lịch sử tình báo thế giới. Quãng năm dài hoạt động ở phương Ðông đã cướp đi của y nhiều sức lực, nhưng không vì thế mà trông y mất vẻ điển trai rắn rỏi...

Bức điện Lượt xem: 4493
16/12/2014 19:42
Ở trên vừa gửi điện đến. Ngày mai, tại sân bay thành phố sẽ tổ chức một cuộc thi bay cự ly 5 nghìn mét. Tất cả công nhân viên nhà máy đều phải tham gia. Chúng ta phải tỏ tinh thần hăng hái và tính chất quần chúng của phong trào thể thao ở nhà máy chúng ta. Sẽ không chấp nhận một lý do vắng mặt nào...

Chẳng ai hiểu được Lượt xem: 3589
16/12/2014 19:41
Nhưng tôi chẳng có gì phải buồn chán cả, cuối cùng rồi tôi cũng gặp được người bạn đời như ý. Cô ấy hoàn toàn khác hẳn những cô trước. Cô ấy hiểu tôi và thường khẳng định là cần đúng mẫu người đàn ông như tôi - thông minh và thực tiễn. Tôi yêu nàng và nàng cũng vậy...

Bầu trời nức nở Lượt xem: 3555
16/12/2014 19:40
Hỡi tuổi thơ yêu dấu của ta! Con trai Aliôsa của ta. Ta kêu gọi con hãy làm trọn nghĩa vụ của mình. Con yêu quý, hãy hưởng ứng lời kêu gọi. Hãy tạm rời bỏ những thú vui với bạn bè của mình...

Anh lính Mêmét làng Êmét Lượt xem: 3544
16/12/2014 19:39
Thôi, thế là vĩnh biệt chuỗi ngày vui vẻ hồn nhiên rong chơi ngoài phố với chiếc áo phanh ngực bay phất phơ theo gió! Tôi phải thay đôi giày ngắn cổ xinh xắn, đánh xi bóng lộn bằng đôi ủng to tướng sực mùi da thô và đeo chiếc dây lưng to bự...

Bao giờ thì cưới Lượt xem: 3332
16/12/2014 19:36
"Tối nay nhất định mình sẽ hỏi anh ấy. Hoặc là cưới nhau, hoặc là chia tay nhau. Mình chờ đợi thế đủ rồi". - Nàng hạ quyết tâm. Tuy nhiên, nàng không biết phải bắt đầu bằng cách nào. Chả lẽ lại hỏi chàng "bao giờ anh định cưới em?". Ôi, hỏi như thế thì còn gì là lòng tự trọng của người con gái. Không. Nàng chẳng đời nào chịu nhún mình đến thế.

Một trận cười Lượt xem: 3091
16/12/2014 19:29
Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó".

Nhu nhược Lượt xem: 3696
16/12/2014 19:27
Tôi đã xin lỗi cô gia sư vì bài học tàn nhẫn vừa rồi và đưa cho cô cả 80 rúp mà cô đáng được nhận trong sự ngạc nhiên đến tột độ của cô. Cô ngượng nghịu cảm ơn và lui ra. Tôi nhìn theo cô hồi lâu và chợt nghĩ: "Trên đời này làm kẻ mạnh mới dễ làm sao!"...

Đừng quên mua dây thun cho quần đùi nhé! Lượt xem: 3596
16/12/2014 19:26
Cảm ơn những người đãng trí! Đúng là vì họ mà trên báo chí có những thông báo thế này: "Nhằm mục đích tiết kiệm, đã thải hồi hai chục viên chức khỏi cơ quan như thế như thế. Thay cho họ đã tuyển vào ba trăm người có trọng trách." Chuyện gì cũng xảy ra được cả!

Ông chồng và con vịt Lượt xem: 3018
16/12/2014 19:21
Bà vợ nhặt lông, rửa sạch, ướp chao, và bỏ lò nướng. Sau buổi trưa, gã nhân tình đến thăm. Trước khi từ giã, hắn hỏi có món gì cho hắn đem đến buổi họp mặt thân hữu của hắn không. Gã háu háu nhìn vào lò thấy con vịt sắp chín tới...

Hiển thị 11 - 20 tin trong 50 kết quả