Cô Ê-đi-ta ở cơ quan tôi, có thể nói thật là một chiếc máy ghi âm mặc váy jean. Biệt tài của cô ta là có thể kể lại cho tất cả cơ quan một câu chuyện nhiều lần mà không hề sai một chữ. Thậm chí đến một giọng nhấn mạnh ở những chỗ mang kịch tính cao, một lát ngừng ở những chỗ cần thiết để gợi sự tò mò, cô cũng không bao giờ thay đổi khác đi. Có thể phát điên lên được nếu nghe cô kể đến lần thứ mười một chuyện gì đó.
Thế mà bây giờ tôi đang phải nghe cô kể đến lần thứ mười rồi.
Chả là phòng làm việc của tôi có tường ngăn rất mỏng,và ngồi làm việc phải mở hé cửa, vì trời đã ấm rồi nhưng người ta lại thường đốt sưởi nóng hơn.
Lần đầu, tôi nghe thấy cô kể cho ai đó ở ngoài hiên.
- Anh có thể tưởng tượng được không, trong đời tôi chưa bao giờ xảy ra như vậy... (ngừng một lát để kích thích sự chú ý). Buổi sáng, tôi đang đi trên xe ô-tô-buýt thì lái xe bỗng dưng phanh đột ngột. Tôi bị xô ngã ngay vào lòng một người đàn ông đứng đằng trước... ( Lại ngừng vì để chuyển tiếp sang đoạn giật gân hơn). Tôi đang chờ chắc ông ta thế nào cũng mắng tôi vô ý vô tứ. Nhưng ông ta lại mỉm cười và nói: "Xin chào cô Ê-đi-ta xinh đẹp! Cô còn nhớ tôi không? Ngày xưa, chúng ta cùng đi học với nhau mãi, tôi là Stua-pếch đây mà". Anh ta nhận ra tôi ngay, tuy rằng chúng tôi không gặp nhau đã hai mươi năm nay. Đấy, anh bảo thế có lạ không?...
Chỉ sau vài phút, từ bên phòng thư ký đã lại vẳng đến tai tôi nội dung câu chuyện hồi hộp đầy kịch tính ban nãy: "... lái xe bỗng dưng phanh đột ngột. Tôi bị xô ngã vào lòng..." rồi sau đó một lát, lần này từ phòng đăng ký vẳng lại vẫn những lời trên: "... nhưng ông ta mỉm cười và nói: xin chào cô Ê-đi-ta xinh đẹp, cô có còn nhớ...". Chỉ nửa tiếng sau, câu chuyện trên lại được phát ở phòng kế toán: "... Anh ta nhận ra tôi ngay tuy chúng tôi không gặp nhau đã...".
Tôi đã thấy run cả tay lên, mạch máu giật giật trên thái dương và trong bụng cồn lên cái gì khó chịu. Phải làm gì đây, chứ không thì đến vào nhà thương điên mất.
Tôi vội nhảy bổ ra ngoài, và kịp tóm lấy tay cô Ê-đi-ta, khi cô đang đi đến chỗ ông trưởng nhóm.
- Này cô Ê-đi-ta, hãy nghe đây! Vừa xảy ra một câu chuyện hết sức lạ lùng đối với tôi. Sáng nay, tôi đang đi trên xe điện, mải nhìn không để ý đến chỗ rẽ. Tàu chao đi nên tôi suýt ngã và vô tình dẫm phải chân một người phụ nữ nào đó. Tôi đang chờ những lời trách mắng xứng đáng, thậm chí cả những lời nguyền rủa nữa của người đàn bà bất hạnh kia. Nhưng người phụ nữ ấy lại mỉm cười và nói: "Xin chào anh Cu-uyết-ti, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã cùng làm việc với nhau ở Tơ-rớt. Từ đó đến nay đã hơn hai mươi năm, chúng tôi không gặp nhau, thế mà bà ta nhận ra tôi ngay. Đấy, chị bảo thế có lạ không?
Cô Ê-đi-ta tròn xoe mắt ngạc nhiên đứng nghe câu chuyện của tôi kể, mà không hề ngắt lời. Tôi đắc thắng quay trở về phòng làm việc, cô ta vẫn còn đứng sững ở đó như trời trồng.
Nhưng tôi vui mừng vì thắng lợi của mình quá sớm. Chỉ sau một hai phút, tôi đã nghe thấy giọng nói sôi nổi của Ê-đi-ta từ phòng ông trưởng nhóm:
- Anh có thể tưởng tượng được không, trong đời tôi chưa bao giờ xảy ra chuyện lạ như vậy. Cả hai trường hợp xảy ra trùng nhau như hệt. ( Ngừng một lát). Sáng nay tôi đang đi trên xe ô-tô-buýt thì lái xe bỗng dừng phanh đột ngột. Còn anh Cu-uyết-ti thì đang đi trên xe điện, mải nhìn không để ý đến chỗ rẽ. Tôi bị xô ngã vào lòng người đàn ông đứng đằng trước, còn Cu-uyết-ti thì dẫm phải chân một người phụ nữ nào đó. Tôi đang chờ chắc ông ta... Anh Cu-uyết-ti đang chờ những lời trách mắng...
Tôi chỉ còn kịp kêu lên: Hãy bảo cho tôi biết, gọi xe cấp cứu số điện thoại bao nhiêu?
Chuyện hài hước Hungary
Chuyện vợ chồng
Lượt xem: 4281
16/12/2014 20:31
Thánh Ala ơi! Con phải làm thế nào đây... Xin Thánh rủ lòng ân ưu. Thôi, nín đi em... lúc anh bảo anh không lấy vợ thì em cáu. Ðến lúc anh bảo anh có lấy vợ em cũng lại cáu. Thế em lệnh cho anh nói gì có phải hơn không?
Phải ho lao mới được
Lượt xem: 4028
16/12/2014 20:30
Các bạn cứ xem, nhờ giời, chúng tôi còn khoẻ mạnh sống qua được mùa đông này, đến sang năm tất cả nhà sẽ được mua than cho mà xem. Vì nói gì thì nói, chứ cứ sống ở chỗ lạnh lẽo không có gì sưởi ấm thì chắc chắn là được ho lao rồi.
Diễn văn trong lễ khánh thành
Lượt xem: 4576
16/12/2014 20:29
Các ông biết không, từ nhỏ lưỡi tôi đã dẻo lắm. Ðừng nghĩ rằng tôi bốc phét. Quả thực là tôi nắm được nghệ thuật diễn thuyết. Tất nhiên nghệ thuật này không lộ ra trong những câu chuyện hàng ngày, chẳng hạn như câu chuyện của chúng ta bây giờ, nhưng hễ cứ đứng trước một đám đông là thằng diễn giả trong người tôi lại đứng dậy...
Hội nghị các nhà giải phẫu
Lượt xem: 4934
16/12/2014 20:26
Yên lặng cho! Vâng, thưa quý vị, chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng lúc đó ở nước chúng tôi vừa ban hành Luật Báo chí mà. Nhà báo không tài nào mở miệng ra được nên buộc tôi phải cắt amidal cho anh ta qua đường... hậu môn!
Hội nghị phụ huynh
Lượt xem: 4209
16/12/2014 20:24
Tôi cứ đắn đo mãi không biết có nên đi họp phụ huynh hay không. Đi thì chẳng biết nói gì. Mà giả dụ có gì muốn nói, thì chưa chắc tôi dám mở miệng. Vì tính tôi không quen nói trước chỗ đông người. Tuy vậy, cuối cùng tôi cũng dẹp được những nỗi băn khoăn và quyết định đi.
Người phụ nữ xã hội
Lượt xem: 5171
16/12/2014 20:20
Sáng hôm sau chúng tôi vẫn không gặp được nhau. Nhưng người vợ chung tình của tôi vẫn không quên để lại cho tôi một lá thư nồng nàn âu yếm, với những lời lẽ ngắn gọn, cô đọng như mệnh lệnh của viên chỉ huy dũng cảm trước giờ tấn công.
Phụ tùng thời đại văn minh
Lượt xem: 4794
16/12/2014 20:18
Thế là hết. Tôi đã thoát được con quái vật. Ngàn lạy ơn thánh Ala chí công... Tôi thấy mình như được thoát xác. Cho tôi một tách cà phê mau lên và đặc vào nhé! - Lão Hamít sung sướng quát gọi chủ quán.
Rất tiếc là không xong rồi
Lượt xem: 4461
16/12/2014 20:17
Một cô gái có học thức! Phải nói rằng học thức dù sao cũng là một nét hấp dẫn đấy chứ! Các bạn cứ đọc các mẩu rao vặt kết hôn trên báo thì biết đấy. Từ anh thợ mới học nghề quét vôi cho đến nhà hoạt động xã hội có tên tuổi, có ai là người không muốn kiếm một cô vợ có học thức đâu nào!
Vụ lộn xộn trong quán rượu
Lượt xem: 4307
16/12/2014 20:15
Mãi lúc đó mấy chàng thanh niên mới chịu thôi không gào nữa. Trước khi thả họ, ngài giám đốc bắt tay từng người. Người thì ngài nhờ chyển lời hỏi thăm kính cẩn đến cụ thân sinh, người thì được ngài bảo "Tôi xin hôn tay ông cụ thân sinh đáng kính của cậu"...
Ngày tình yêu
Lượt xem: 4615
16/12/2014 20:12
Bà trưởng phòng Valentina Mikhailovna Komarova gọi Shapovalov lên phòng từ sáng sớm, bà khoá trái cửa phòng, bỏ chìa khoá vào khoảng trống giữa ngực, xoài người ra bàn và nhắm mắt lại...
Hiển thị 21 - 30 tin trong 84 kết quả