Mầm ươm

Karie L.Hansen

Tôi chờ, trao tráo nhìn khắp lượt căn phòng khám khử trùng trắng bóc. Cô y tá hẹn sẽ trở lại ngay cùng với kết quả khám nghiệm. Từng phút nặng nề trôi qua, tôi ngồi với một tấm vải trắng vắt qua người, nôn nao đợi xem cuộc đời mình sẽ chuyển biến về đâu. Lúc này đây, mọi ý nghĩ của tôi chỉ xoay quanh câu hỏi. "Ngộ nhỡ... thì sao?"

Ngộ nhỡ... mình mang thai? Mình sẽ làm gì? Làm sao mình nuôi nấng chăm sóc được cho mình và đứa bé? Những ý nghĩ bị gián đoạn bởi cảm giác đau thốt lên trong bụng tôi. Bỗng cánh cửa bật mở, cô y tá bước vào. Tôi dò xét gương mặt chẳng biểu hiện cảm xúc gì của cô ta. Đến khi cất lời, giọng cô ta đều đều đến phát sợ. Dù chẳng nghe được gì, nhưng tôi biết chính xác điều cô ta muốn thông báo: tôi đã có mang.

Chẳng nói chẳng rằng, tôi ngồi bất động, nhìn chằm chặp vào làn da xanh xao của cô y tá. Không một lời động viên, cũng chẳng có cái nắm chặt tay. Nước mắt trào tuôn, tôi chẳng còn nghe hay thấy gì nữa, chỉ còn biết vòng tay ôm chặt lấy đùi mình và khóc thảm thiết.

Bao nhiêu ý nghĩ cùng tuôn rơi theo làn nước mắt: luôn túng quẫn tiền bạc và thường không thể tự chăm sóc mình cho đàng hoàng, giờ tôi lại phải lo lắng và nuôi dưỡng mợt con người bé tí nữa ư? Nỗi sợ hãi ập tới, tôi tự xỉ vả mình thật ngu ngốc nên mới để mang thai. Nước mắt nhoà đi. Tôi bị thảy vào thực tế nghiệt ngã: mình sẽ có con.

Mấy tháng trôi qua, cơ thể tôi phình đến đâu nỗi khiếp đảm tăng theo đến đó. Tôi thấy mình chưa hề được trang bị tốt để trở thành mẹ - mà lại là một người mẹ đơn độc nữa chứ.

Suốt thời gian đó, bạn bè tìm đủ mọi lời hầu động viên, an ủi tôi. Nhưng tuần nào tôi cũng vẫn phải đi gặp các chuyên gia tư vấn xin lời khuyên. Mỗi thứ năm, tôi đều đi bơi với một phụ nữ quen, cũng mang thai. Thời gian còn lại thì tôi chẳng làm gì cả, cứ ngồi chôn chân trước truyền hình, cố gạt bỏ ý nghĩ về điều gì sẽ xảy ra khi đứa trẻ chào đời.

Một bữa kia, sắp sửa đến ngày lâm bồn, tôi ngồi ở chỗ quen thuộc trên chiếc trường kỷ theo dõi chương trình phim truyền hình, chờ con gái Loreena ra đời (tôi đã đặt tên cho con ngay khi biết đó là con gái). Đến phần chương trình toạ đàm ưa thích của tôi về việc làm cha mẹ, một phụ nữ đọc lá thư con gái gởi cho bà trước khi cô qua đời. Dù nước mắt ướt đầm gương mặt người mẹ tội nghiệp khi đọc thư, nhưng hiển nhiên là việc này mang lại cho bà niềm vui và niềm an ủi sâu sắc được thấy những dòng chữ của đứa con yêu dấu viết lại cho mẹ mình.

Lập tức tôi chợt nảy ra ý tưởng sẽ viết thư cho đứa con tương lai của mình. Bỗng nhiên, tôi nhận ra rằng điều quan trọng nhất trên đời này là bày tỏ cho con biết - trên giấy trắng mực đen - rằng tôi luôn luôn yêu thương và ấp ủ cháu; rằng tôi sẽ cố hết sức mình để bù đắp sự thiếu vắng người cha trong cuộc đời cháu. Lần đầu biết Loreena hiển hiện bên trong mình, tôi đã nhận ra bé là "rất thật". Nhưng đến khi xem buổi toạ đàm này, lần đầu tiên tôi nghĩ về Loreena như một con người với những nhu cầu và ước muốn hẳn hoi, chứ không chỉ là một "đứa bé mà dẫu sao tôi cũng sẽ phải chăm sóc".

Nao nức với ý tưởng ấy, tôi ì ạch bước tới bàn và lấy giấy bút ra. Tôi ngồi xuống, đặt bút sẵn sàng vào tờ giấy. Nhắm mắt một lúc, cố liên lạc với Loreena, tự hỏi phải làm thế nào hầu diễn đạt tất cả những gì đang rộn rã trong trái tim mình. Mở mắt ra, tôi viết liền một mạch.

04-8-99

Loreena yêu qúy,

Chúng ta cùng ngồi đây, mẹ chờ con ra đời. Mẹ đã sắm sửa tất cả những đồ dùng bé xíu cho con và mơ về ngày mà mẹ con mình gặp nhau bên ngoài thế giớ này. Mẹ biết con rồi, cưng à. Mẹ biết con mạnh mẽ và bướng bỉnh lắm. Mỗi cú đạp hay từng cử động đều là một thông điệp con gởi cho mẹ, báo rằng: "Hây, mẹ ơi, con ở đây nè!". Mối liên hệ của mẹ con mình thật bền chặt biết bao, và nó sẽ còn thắm thiết hơn nữa khi mẹ bày tỏ tình yêu của mẹ dành cho con. Rồi đây, ngày từng ngày, mẹ con mình sẽ cùng vun đắp thêm cho mối thâm tình ấy.

Mẹ rất sợ vì phải nuôi con một mình, nhưng trong những tháng qua, mẹ đã âu yếm, nâng niu từng chuyển động của con, mường tượng đến cái ngày chúng ta chạm vào nhau.

Con sẽ luôn là thiên thần của mẹ. Mẹ cám ơn thượng đế đã mang con đến cuộc đời mẹ.

Yêu con nhiều,

Mẹ.


Tôi mỉm cười khi gấp lá thư vào phong bì dán kín lại. Tôi ngồi xuống bên cạnh giường và lôi ra chiếc hộp đựng kỷ niệm mà tôi đã làm dành cho đứa con tương lai. Đặt phong bì vào hộp và đóng lại. Có vẻ như lúc nắp hộp đóng sập xuống, cũng là lúc tôi xoá sạch hết những nỗi sợ hãi luôn ám ảnh mình bấy lâu nay. Tất cả những gì còn lại trong tôi là những ý nghĩ mình sắp sửa được gặp Loreena rồi.

20 ngày sau, Loreena bước vào thế giớ. Suốt 24 tiếng đồng hồ trong bệnh viện tôi chẳng ngủ được. Thật không thể cầm nổi nước mắt trước hình hài bé nhỏ đã làm thay đổi sự tồn tại của tôi. Con gái tôi! Thiên thần của tôi thật hoàn mỹ.

Hôm nay, thật khó mà nhớ lại những nỗi phập phồng lo sợ tôi đã trải qua. Thế chỗ chúng là những cảm xúc rằng làm mẹ của Loreena là điều tự nhiên nhất trần đời.

Con gái tôi bây giờ đã lên một tuổi. Bé lớn lên, chật hết quần áo và giày vớ tôi sắm sửa cho bé trước kia. Tôi cất tất cả vào hộp đựng đồ kỷ niệm cùng với những món quà mà mọi người tặng "khi bé lớn lên".

Mỗi lần cho thêm một món đồ vào hộp, tôi lại thấy chiếc bì thư đề địa chỉ gởi cho Loreena. Tôi hình dung rõ mai sau, khi con gái tôi biết đọc, cháu sẽ mở thư ra xem và thấy những lời yêu thương tôi dành cho cháu - và ngày ấy tôi mới thật sự làm mẹ.

Các tác phẩm khác

Gán nhãn Lượt xem: 2823
16/12/2014 14:32
Thằng bé mếu máo làm theo lời mẹ. Nó xin lỗi cô nhân viên bán sách mà nước mắt vắn nước mắt dài. Bà mẹ thấy con biết ăn năn hối cải cũng tỏ ra nhẹ nhõm, bằng lòng. Chị vừa dạy con mình một bài học mà nó đã biết ngoan ngoãn nghe theo.

Cha tôi Lượt xem: 2113
16/12/2014 14:27
Enricô ơi! Chắc hẳn những bạn con như Côrêtti và Garônê không bao giờ trả lời cha mẹ một cách vô lễ như con đã đối với cha con chiều qua. Con phải hứa cùng mẹ rằng từ nay con sẽ không thế nữa. Mỗi khi cha con mắng con là y như con nói trả những câu rất vô lễ...

Mẹ tôi Lượt xem: 6388
16/12/2014 14:25
Rồi đây, con sẽ trưởng thành, những cuộc phấn đấu sẽ rèn con nên người mạnh mẽ. Con sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ con và con sẽ ước gì lại được nghe thấy tiếng êm ái và trông thấy nét mặt hiền từ của mẹ con, vì dù lớn đến mức nào, khỏe đến mực nào, con vẫn thấy là một đứa trẻ trơ vơ và yếu đuối...

Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười Lượt xem: 2013
16/12/2014 14:23
Bố tôi là một bác sĩ phẫu thuật giỏi, ông đã từng phẫu thuật cho rất nhiều người, có những người rất bình thường, có những người nổi tiếng, có những người giàu có và cả những người nghèo. Có người nhiều năm sau vẫn đến cảm ơn cha tôi vào những ngày lễ tết, có những người không bao giờ gặp lại...

Chiếc túi màu nâu Lượt xem: 2227
16/12/2014 14:22
Sáng nào, trước khi cha đi làm, cô bé cũng có "nhiệm vụ" đưa cho cha chiếc túi đựng bữa trưa. Nhưng một buổi sáng, ngoài chiếc túi thức ăn, cô bé còn đưa thêm cho cha một chiếc túi giấy màu nâu. Cái túi đã rách, và được chắp vá bởi những mảnh băng dính cùng những chiếc ghim...

Ngụ ngôn cho mẹ Lượt xem: 1711
16/12/2014 14:21
Nhưng Cyndi không nghĩ đến cái đống bừa bãi ấy, cô bé chỉ cảm thấy rằng mình đã làm được một điều gì đó rất quan trọng. Hôm nay kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ và cái bánh này chính là món quà. Cyndi tắt đèn bếp và ngồi trong bóng tối, hoan hỉ chờ...

Đồ cổ Lượt xem: 5058
16/12/2014 11:28
Đồ cổ không chỉ nhiều tuổi, mà còn là một thứ đã tồn tại, hoặc thuộc về thời kì xa xưa... một tác phẩm nghệ thuật chẳng hạn... Đồ cổ rất quý! - Rồi bà đặt quyển từ điển sang một bên - Bao giờ chúng ta cũng phải cẩn thẩn với đồ cổ vì nhiều khi chúng rất có giá trị.

Khi trái đất chuyển động vì bạn! Lượt xem: 1781
16/12/2014 11:26
Và bây giờ, sau vài năm, cô bé đã quay trở lại trường. Trên đôi chân của mình. Không có nạng, không có xe đẩy. Bạn cũng biết đó, đối với một người mà có thể tạo ra cơn động đất ở giữa San Francisco và Oakland thì việc chiến thắng một bệnh tật nhỏ nhoi tầm thường thì quá là đơn giản, phải không các bạn?

Bốn ngón tay Lượt xem: 4073
16/12/2014 11:25
Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.

Người bạn Lượt xem: 2726
16/12/2014 11:23
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh theo sau. Một con chó con cà nhắc chạy cuối cùng. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó: "Con chó con này bị làm sao vậy?"...

Hiển thị 21 - 30 tin trong 31 kết quả