Mầm ươm

Mary Chavoustie

Thật hoan hỉ, sung sướng làm sao - quy trình xin con nuôi sắp hoàn tất! Ngay từ đầu tôi đã trình nộp đầy đủ các đơn từ, giấy xác nhận và trả lời mọi chất vấn. Nhưng quả là lúc ấy, dù phải vật lộn với những dữ kiện và con số, vẫn luôn có một cái gì đó, bất định nhưng rất đặc biệt, cứ quấn lấy trái tim tôi. Đến khi tham dự buổi ra mắt đầu tiên, tôi càng nghĩ ngợi về nó nhiều hơn. Tôi cố không để lộ cảm xúc khi nhìn vào gương mặt của những ông bố bà mẹ tương lai khác - liệu họ có bất an giống mình?

Cuối cùng rồi chúng tôi cũng nhận được cú điện "chờ đợi bấy lâu". Và ngày hôm sau một chú bé tí hon được trao vào tay tôi. Nỗi lo sợ mơ hồ, dai dẳng nọ liền bị chế ngự bởi niềm vui thuần khiết được ôm đứa con trai mới sinh và đặt tên bé là Eric. Tôi ngoái nhìn phòng toà án một lần nữa vào cái ngày mà mọi thủ tục đã xong xuôi. Bây giờ bé đã sáu tháng tuổi, đã biết ọ ẹ, cúc cu và cười khanh khách - tất cả đều hợp pháp và danh chính ngôn thuận. Tuy nhiên, lúc nào tôi cũng nơm nớp tự hỏi, khi nào, ở đâu và làm thế nào bé sẽ hỏi tôi một câu đương nhiên: mẹ có phải là mẹ thật của con không?

Thế là tôi miệt mài đọc và đọc, nhưng chẳng bao giờ cảm thấy an tâm với mớ kiến thức mình thu thập được. Giờ tôi đã biết mình cần phải nói gì, nhưng phập phồng lo không biết mình có nói ra đúng cách cho bé hiểu hay không? Ngộ nhỡ bé hỏi ngay trên đường xa lộ trong khi hai chúng tôi đang bận luồn lách qua dòng xe cộ dày đặc? Liệu tôi có phải tấp xe vào lề đường; hay tôi sẽ bảo bé đợi đến khi về nhà sẽ nói chuyện? Rốt cuộc, câu hỏi quan trọng như thế không thể nào lại thốt ra vào những tình huống như thế.

Có lẽ bé sẽ hỏi tôi trong phòng trò chơi ở một nhà hàng, hoặc khi chúng tôi vừa ra khỏi rạp chiếu bóng. Mình đã được chuẩn bị cho mọi tình huống, tôi thầm trấn an mình. Rồi mình sẽ nhanh chóng nắm bắt tình thế, và sẽ lập tức có giải pháp đối phó với câu hỏi "người nào", "tại sao" và "cái gì" cho coi.

Liệu có câu nào khả dĩ là đáp án chung, giải thích rốt ráo mọi hoàn cảnh không nhỉ? Làm thế nào tôi diễn giải cho bé hiểu rằng bé lớn lên trong tử cung của một phụ nữ này và trong tim của một phụ nữ khác? Làm sao cho bé cảm nhận được sự đau đớn của người mẹ đẻ ra bé, hay niềm vui đến nghẹt thở của tôi trong giây phút được ôm bé vào lòng?

Một tối, khi tôi đang lúi húi nấu món khoai tây nghiền, mệt nhoài sau một ngày công việc chưa đâu vào đâu, bức bối vì trời đã trễ trầy trễ trật thì một cậu bé ba tuổi, nhỏ xíu chạy ùa vào đứng bên cạnh tôi.

"Mẹ", bé gọi rối rít. "Con muốn hỏi mẹ một câu".

"Ừ hử", tôi ậm ừ theo thói quen.

"Mẹ", bé giật giật vạt áo tôi. "Mẹ, con nói là con muốn hỏi mẹ một câu".

"Rồi rồi", tôi ngừng tay và quay qua nhìn đôi mắt rực sáng đang chằm chặp nhìn mình, cảm thấy có cái gì đó không ổn. Bé chớp chớp, cố kìm không cho nước mắt trào ra, nhưng vô ích. Tôi cúi xuống, quên khuấy món khoai tây và ngày làm việc tồi tệ. Cho dù điều gì chăng nữa cũng không quan trọng bằng cậu bé nhỏ đang đứng trước mặt tôi. Tôi nâng cằm bé lên, dịu dàng hỏi, "Chuyện gì vậy con? Có điều gì quan trọng đến nỗi con khóc vậy?".

Ngay khi vừa dứt lời, tôi biết ngay tức thì. Tới lúc rồi đây. Giây phút thấp thỏm bấy lâu đã tới, trong khi tôi chẳng mảy may chuẩn bị gì, không khác chi hồi đầu tiên ý nghĩ này thoáng qua trong óc mình.

"Mẹ, Sarah bảo mẹ không phải là mẹ thật của con. Con bảo nó sai rồi mà nó cứ nhất quyết cãi lại con. Sarah sai rồi, phải không mẹ?".

Tất cả những lời đoán già đoán non, tính toán, sắp xếp giờ đây biến sạch. Tôi câm nín, chỉ kéo bé sát vào lòng, ôm chặt lấy một cách máy móc. Con trai tôi, con trai qúy báu của tôi. Chùi đi những giọt nước mắt đang rơi lã chã xuống má bé, rồi bằng một vẻ điềm tĩnh mà tôi không bao giờ ngờ mình có được, tôi chìa bàn tay ra.

"Cưng ơi, con có thấy bàn tay mẹ không?"

"Dạ thấy", bé đáp, gật đầu lia lịa.

"Ừm", tôi thủng thỉnh. "Con sờ vào tay mẹ coi". Những ngón tay xíu xiu của bé vạch vạch vào lòng bàn tay tôi.

"Con có cảm thấy mẹ là thật đối với con?", tôi hỏi.

"Có!", bé đáp cùng nụ cười bừng nở trên gương mặt. Bé di di ngón tay dọc lên cánh tay, lên mặt rồi lùa vào tóc tôi.

"Thế thì mẹ là mẹ thật của con, và tình yêu của mẹ là thật. Nhưng còn có một phụ nữ khác cũng rất thật. Bà ấy yêu con lắm, yêu đến nỗi bà cho con cuộc sống, để con lớn lên trong bụng bà cho đến khi con sinh ra và nhập vào gia đình Ba và Mẹ đây. Bà ấy được gọi là mẹ đẻ của con. Rồi một ngày nào đó con sẽ gặp bà".

"Con thấy điều ấy thế nào?", tôi hỏi - không chắc là hỏi mình hay hỏi bé.

Eric ôm cổ tôi và hôn tới tấp khắp má tôi. Áp bé sát vào lòng mình, nước mắt loà nhoà. Tôi chưa kịp bình tâm thì bé đã buông tôi ra và chạy vù lên phòng khách, tiếp tục với trò chơi đang bỏ dở của mình.

Thế là sự việc đã xảy ra. Tôi đã thấy những giọt nước mắt cần được lau khô của bé; còn lại là những cái vuốt ve nơi bàn tay mình. Tôi đã thấy bé cần được ôm ấp, nồng nhiệt nhất có thể. Câu hỏi đã được nêu ra, và tôi đã có câu trả lời.

Tôi biết, trong lần khác và tại nơi khác, sẽ lại có những câu hỏi khác, khó khăn hơn. Nhưng từ giờ trở đi, tôi biết... mình đã trả lời tốt.

Các tác phẩm khác

Khi trái đất chuyển động vì bạn! Lượt xem: 1781
16/12/2014 11:26
Và bây giờ, sau vài năm, cô bé đã quay trở lại trường. Trên đôi chân của mình. Không có nạng, không có xe đẩy. Bạn cũng biết đó, đối với một người mà có thể tạo ra cơn động đất ở giữa San Francisco và Oakland thì việc chiến thắng một bệnh tật nhỏ nhoi tầm thường thì quá là đơn giản, phải không các bạn?

Bốn ngón tay Lượt xem: 4072
16/12/2014 11:25
Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.

Người bạn Lượt xem: 2726
16/12/2014 11:23
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh theo sau. Một con chó con cà nhắc chạy cuối cùng. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó: "Con chó con này bị làm sao vậy?"...

Món quà quý giá nhất Lượt xem: 2753
07/11/2014 11:09
Tôi không thể nào quên được một ngày hè nắng nóng tháng 7 năm 1965, khi mẹ tôi đột ngột qua đời ở tuổi 36 vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân. Cuối buổi chiều hôm đó, một cảnh sát viên đã đứng trước mặt cha tôi để xin cho bệnh viện được nhận van tim và giác mạc từ đôi mắt của mẹ tôi. Tôi choáng váng hoàn toàn. Các bác sĩ đã muốn cắt rời thân thể mẹ tôi và đem cho người khác, tôi nghĩ như thế khi bỏ chạy vào trong nhà nước mắt đầm đìa.

Hiển thị 51 - 54 tin trong 54 kết quả