Cô bé đó mới 6 tuổi khi tôi gặp cô ở bãi biển gần nhà.
Tôi lái xe tới bãi biển mỗi khi cảm thấy khó chịu hoặc mệt mỏi. Một lần, cô bé đang ngồi xây lâu đài trên cát hay cái gì đó, bỗng ngẩng lên mắt cô bé xanh như màu biển: “Chào chú” Tôi gật đầu, không muốn bị một đứa trẻ làm phiền “Cháu đang xây đây này!” - cô bé nói tiếp.
“Chú thấy rồi! cháu xây gì vậy...” - Tôi hỏi, dù chẳng quan tâm.
“Cháu có biết đâu, cháu chỉ thích cảm thấy cát thôi!”
Nghe có vẻ hay đấy! Tôi liền cởi giày đi đất và cảm nhận được cát dưới chân.
“Đó là niềm vui đấy!” Cô bé nói “Mẹ cháu bảo cát mang niềm vui đến”.
Tạm biệt niềm vui, quay lại với nỗi buồn. Tôi rất thất vọng, cuộc sống của tôi đang mất cân bằng.
“Tên chú là gì...” Con bé này đúng là không chịu tha cho người ta! Tôi phải đáp “Robert Peterson”.
“Cháu là Wendy, cháu 6 tuổi!”.
“Ừ! Chào Wendy”.
“Chú vui tính thật!” Cô bé cười.
“Lần sau chú lại đến đây nhé, chú sẽ vui cho xem”.
Những ngày và tuần sau đó tôi bận rộn với nhiều việc khác, họp hành, bạn bè và mẹ tôi ốm. Đau đầu và mệt mòi. Một buổi sáng tội tự thấy mình cần có lại cảm giác của cát. Bờ biển không thay đổi đang chờ tôi.
“Chào chú!” Cô bé cũng có mặt ở đó.
“Chú có muốn chơi cát không...”
“Cháu nghĩ gì thế...” Tôi hỏi, hơi khó chịu vì cứ bị làm phiền.
“Cháu không biết”.
“Cháu sống ở đâu...”.
“Đằng kia ạ!” Cô bé chỉ tay về phía những nhà nghỉ mùa hè.
“Lạ thật!” Tôi nghĩ – vì bây giờ là mùa đông.
“Thế cháu không đến trường à...”.
“Không ạ, mẹ nói cháu đang đi nghỉ”.
Sau khi nói chuyện với cô bé tôi ra về. Wendy nói cô bé rất vui, và đúng là tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ba tuần sau đó, tôi lại đến bãi biển trong tâm trạng tồi tệ, thậm chí không muốn chào Wendy. Tôi nghĩ nếu tôi gặp mẹ cô bé, tôi sẽ bảo bà ấy giữ cô bé ở nhà cho tôi nhờ.
“Hôm nay chú muốn ở một mình” Tôi nói ngay khi Wendy thấy tôi và chạy lại gần.
“Tại sao ạ...” mặt cô bé có vẻ tái xanh. Tôi quay sang gào lên “Mẹ chú mất rồi!”.
“Ôi” Wendy lẩm bẩm “Thế thì hôm nay là một ngày xấu!”.
“Đúng, cả hôm qua và hôm kia và …thôi cháu đi đi!”.
“Điều đó có buồn không ạ” Wendy vẫn hỏi.
“Cái gì có buồn không...” Tôi nổi cáu với cô bé.
“Khi mẹ chú mất ấy!”.
“Tất nhiên là có chứ!” Tôi thở dài, đứng dậy ra về.
Một tháng sau tôi mới quay lại bãi biển, cô bé không ở đó. Cảm thấy xấu hổ và tự thừa nhận là tôi rất nhớ cô bé, tôi đi về phía mấy cái nhà nghỉ. Sau khi hỏi được nơi cô bé ở, tôi gõ cửa và một phụ nữ ra mở cửa.
“Chào chị!” Tôi nói.
“Tôi là Peterson. Bé Wendy đâu rồi ạ...”
“Anh Peterson, mời vào. Wendy hay nhắc đến anh. Tôi sợ rằng nó làm phiền anh, xin lỗi anh.”
“Không ạ! Wendy là một cô bé tuyệt vời”.
“Tuần trước Wendy mất rồi anh Peterson ạ. Nó bị bệnh bạch cầu. Chắc nó không nói với anh”.
Quá hụt hẫng, tôi phải tìm ngay một cái ghế để ngồi xuống. Tôi phải cố gắng để thở.
“Nó rất thích bãi biển này nên tôi đưa nó đến đây. Nó khỏe lên, và nói là nó đã có những ngày vui vẻ. Nhưng vài tuần trước, nó đã nói có một ngày xấu và từ hôm ấy suy sụp rất nhanh”.
Giọng người phụ nữ chùng xuống "Nó có gửi lại một bức tranh cho anh, để tôi đi tìm”.
Người phụ nữ đưa cho tôi một chiếc phong bì nhỏ, ở ngoài viết chữ: "Gửi chú Peterson” bằng nét chữ trẻ con. Bên trong là một bức tranh: bãi biển, trời xanh và cát. Dưới bức tranh có viết “Cát mang niềm vui cho chú!”.
Tôi khóc. Tôi nắm lấy tay mẹ Wendy nói “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” và chúng tôi cùng khóc.
Bức tranh nhỏ quí giá ấy bây giờ đã được lồng vào khung và treo trong phòng tôi. Sáu từ mà Wendy viết trong bức tranh – mỗi từ như một năm tuổi của cô bé - luôn nhắc nhở tôi bình tĩnh và luôn động viên tôi. Một món quà từ cô bé mắt màu xanh biển và tóc màu cát đã dạy tôi biết coi trọng thời gian của cuộc sống và biết nhận thấy sự yêu thương.
Chúng em là những thằng ngu!
Lượt xem: 5960
16/12/2014 15:56
Tôi yêu cầu chúng không đánh nhau nữa. Bất ngờ cả 14 cặp mắt nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi biết trông tôi không có vẻ gì là thuyết phục cho lắm. Cả hai tên gườm gườm nhìn nhau và nhìn tôi rồi đi từ từ về chỗ ngồi. Vào lúc đó, giáo viên phòng bên cạnh ló đầu vào phòng, hét bọn học trò của tôi ngồi vào chỗ, im lặng và nghe lời tôi. Tôi cảm thấy mình thật bất lực...
Yêu con, xin cha hãy nói!
Lượt xem: 4782
16/12/2014 15:55
Jerry không thể quên ngày mùa đông, ngày mà đứa con trai đầu lòng đã làm anh bất ngờ. Jeff - con trai anh - chỉ mới lấy bằng lái xe được một năm, từ lúc nó có bằng lái cũng là lúc anh bắt đầu lo lắng. Tình hình ngày càng trầm trọng hơn với những nỗi lo ngày càng tăng...
Những kỷ niệm ngọt ngào
Lượt xem: 4256
16/12/2014 15:53
Sau bữa điểm tâm, cô con gái bé bỏng của tôi nũng nịu: "Mẹ ơi, mẹ xem chương trình này với con nha mẹ?". Tôi nhìn đống chén dĩa sau bữa sáng vẫn còn y nguyên trong bồn rửa chén rồi lại quay sang nhìn vào đôi mắt nâu đang mở to của con gái mình.
Hạnh phúc ở đâu?
Lượt xem: 4556
16/12/2014 15:52
Vào một buổi sáng đẹp trời, chú cún con chạy đến bên mẹ và hỏi: "Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu?" Mẹ cún con mỉm cười đáp: "Hạnh phúc nàm ở chiếc đuôi xinh xắn của con đó!"
“Cháu có thể làm được mọi thứ”
Lượt xem: 5915
16/12/2014 15:50
Nhiều năm về trước căn bệnh tim của cha tôi đã đến giai đoạn cuối. Cha tôi không được phép làm việc thường xuyên, thỉnh thoảng cũng khỏe nhưng ông có thể trở bệnh bất cứ lúc nào và phải lập tức nhập viện. Cha tôi muốn có một công việc gì đó để khuây khỏa nên ông tình nguyện vào làm cho một bệnh viện trẻ em của địa phương.
Nhưng mà Bố…
Lượt xem: 4813
16/12/2014 15:49
"...Bố con chưa bao giờ có dịp để nói cho các con biết Bố đã tự hào về các con như thế nào. Nhưng những ngày gần đây, trước khi Bố bị bệnh, Bố đã ngồi trên chiếc ghế Bố hằng ưa thích và không nói chuyện gì khác ngoài chuyện các con của Bố. Các con là tất cả tài sản duy nhất mà bố có được trên đời này. Bố của con chưa bao giờ nói điều đó với các con, nhưng Bố rất yêu thương các con..."
Những con búp bê bằng giấy
Lượt xem: 6410
16/12/2014 15:48
Brian lướt nhìn dãy tường dọc theo hành lang quá quen thuộc với cậu trong nhiều năm qua. Khi cậu bước vào khung cửa số 32, một cơn sóng tình cảm dữ dội ập tràn lên cậu, cậu phải chống chọi để không bị dìm chết. Khuôn mặt cô em gái sáng lên với nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt sáng lấp lánh, như mọi lần khi cô bé thấy anh mình.
Nước mưa...
Lượt xem: 5695
16/12/2014 15:47
Bạn không bao giờ thấy cô bé đó khóc. Cô bé đó là một món quà quý giá, không chỉ mang niềm vui đến cho họ, mà còn tìm ra niềm vui khi không ai khác có thể...
Mẹ đã làm tất cả cho con chưa?
Lượt xem: 5224
16/12/2014 15:46
Mẹ nôn nóng cho con được nhận thức thế giới, học hỏi và trưởng thành, nhưng mẹ cũng lo lắng vì sẽ có nhiều người mà con phải chạm trán, đương đầu. Mẹ nôn nao một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra trước mắt con nhưng cũng lo âu rằng con sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những điều khác nữa...
Viết cho con trước ngày sinh
Lượt xem: 8215
16/12/2014 15:45
Hồi hộp lớn theo con mỗi ngày. Con khiến cha mẹ hơn bao giờ hết gần nhau đến tận cùng. Cha biết xót theo cái nhăn mặt của mẹ mỗi khi đi vào chỗ xóc. Cha biết run lên vì hạnh phúc khi thấy nhịp tim con đập vọng ra từ bụng mẹ. 133 lần/phút. Con khiến cha vượt qua những mệt mỏi thường nhật. Cha bắt đầu bỏ thuốc lá. Từng chút một, mỗi ngày...
Hiển thị 11 - 20 tin trong 81 kết quả